Ánh mắt Hạ An Ninh bỗng ngẩn ngơ, trời sinh một đôi, 4 chữ này dường như xa vời quá.
“Mẹ, mẹ đừng hỏi tại sao mà bọn con chia tay nữa có được không? Tóm lại là bọn con có lý do của mình, chia tay thì cũng chia tay rồi, con muốn đưa mẹ rời khỏi nơi này đi tới sinh sống ở chỗ khác, chúng ta bắt đầu lại từ đầu.”
Hạ Thục Hoa nhìn con gái chằm chằm, tức đến nỗi không biết nói gì.
Hạ An Ninh ăn sáng xong rồi đi ra ngoài, cô đi tới chỗ gần đó gửi chuyển phát nhanh những món quà mà Cung Vũ Trạch đã tặng cô cùng một bức thư viết cô vô cùng cảm kích anh và kế hoạch trả 200 vạn kia, tóm lại cô tính toán rõ ràng mọi cái giữa mình và anh.
Khi Hạ An Ninh đi về nhà thì nhìn thấy một chiếc xe sang đang đỗ ở nó, cô liền ngẩn ra, khu cô ở vốn dĩ chẳng có ai đi được chiếc xe đáng giá hàng chục triệu đó, cô thầm nghĩ lẽ nào là Cung Vũ Trạch sao?
Đúng lúc đó có một người bước từ ghế lái xuống, cô nhận ra đó là Hà Vĩnh quản gia của Cung Vũ Trạch, ông cũng nhìn thấy Hạ An Ninh.
Hạ An Ninh cứng đầu bước về phía ông, lễ phép gọi: “Chú Hà! Sao chú lại tới đây?”
“Hạ ŧıểυ thư, tôi mạo muội tới tìm cô là vì chuyện giữa cô và hiếu gia, hai người đã xảy ra chuyện gì vậy?” Hà Vĩnh bình tĩnh hỏi.
“Chúng cháu... chúng cháu chia tay rồi ạ.” Hạ An Ninh không dám nhìn thẳng vào đôi mắt sắc bén của Hà Vĩnh đang nhìn cô.
Hà Vĩnh chau màu nói: “Là cô chia tay trước sao?”
“Đúng vậy!” Hạ An Ninh gật gật đầu.
“Lẽ nào do thiếu gia của chúng tôi có chỗ nào chưa tốt sao?”
“Không phải... anh ấy rất tốt, là lỗi của cháu.” Hạ An Ninh không tài nào đứng trước mặt Hà Vĩnh nói dối được.
“Nếu thiếu gia nhà chúng tôi tốt như vậy thì tại sao cô lại bỏ cậu ấy? Tối qua cậu ấy uống rượu cả đêm, say ngủ ở sô pha tới bây giờ vẫn chưa tỉnh lại, buổi sáng tôi khi tôi tới cậu ấy luôn miệng gọi tên cô, xin cô đừng bỏ cậu ấy.”
Ánh mắt Hạ An Ninh hiện lên vẻ căng thẳng, cô vô cùng muốn hỏi thăm Hà Vĩnh về Cung Vũ Trạch, muốn đứng đằng sau quan tâm anh nhưng cô đã nén được sự xúc động này xuống, cô cụp mắt nói: “Chú Hà, xin chú hãy khuyên bảo thiếu gia, chuyện tình cảm là không thể miễn cưỡng.”
“Nói như vậy là trong lòng Hạ ŧıểυ thư đã có người khác rồi phải không?” Hà Vĩnh hiểu ngay.
Hạ An Ninh dối lòng gật gật đầu: “Đúng vậy, bạn trai cũ cũng là mối tình đầu của cháu quay lại rồi, cháu muốn ở bên anh ấy.”
Hà Vĩnh không rõ lắm về tâm tư phụ nữ nhưng ông thật sự có chút khâm phục Hạ An Ninh, bất luận bạn trai đầu của cô tốt thế nào thì ông cũng tin chắc rằng không thể so sánh được với thiếu gia, vậy nhưng cô lại có thể từ bỏ thân thế hào môn của thiếu gia, đây quả là dũng khí mà những cô gái ham giàu không thể có được.
Cô phải biết rằng ở bên cạnh thiếu giá thì vinh hoa phú quý ngày sau có dễ như trở bàn tay.
“Được, nếu Hạ ŧıểυ thư đã có con đường riêng của mình thì tôi hy vọng từ nay về sau cô đừng quấy rầy thiếu gia nữa.” Hà Vĩnh nghiêm túc nói.
Tim Hạ An Ninh nghẹt lại, cô vô cùng chua xót, cô biết bản thân chẳng còn tư cách quấy rầy thiếu gia nữa rồi.
“Cháu sẽ làm như vậy!” Hạ An Ninh nén đau thương trả lời Hà Vĩnh.
Hà Vĩnh liếc nhìn cô một cái rồi quay về xe lái đi.
Hạ An Ninh lặng người tại chỗ không động đậy, từ kỳ nghĩ hè đến giờ mới hai tháng ngắn ngủi mà dường như cô đã trải qua một kiếp người, ngọt bùi đắng cay cô đều nếm qua.
Hạ An Ninh gọi tới trường học xin thôi học, phía trường học đã ra quyết định, bảo cô chờ thông báo.
Hạ Thục Hoa tức đến mức sinh bệnh, từ sau khi biết chuyện bà đến bữa sáng cũng không ăn, lúc này tức giận nằm trên giường, dường như cũng không được khoẻ.
Bà càng nghĩ càng bực, lẽ nào là do Cung Vũ Trạch làm tổn thương con gái bà sao? Hay là cậu ta thật sự chê bai con bé? Hạ Thục Hoa cũng là người nhát gan, bị gia thế nhà Cung Vũ Trạch áp xuống nên cũng chẳng dám làm bừa.
Nếu người bình thường dám bỏ rơi con gái bà thì bà nhất định sẽ như một mụ đàn bà đanh đá chạy tới mắng cậu ta nhưng bà thật không dám gây sự với người nhà họ Cung.
Vì vậy mà bà chỉ có thể hậm hực trong lòng nghĩ cách để con gái quay lại với Cung Vũ Trạch.
Ở trong biệt thự, di chứng sau cả đêm say tuý luý đã xuất hiện trên người Cung Vũ Trạch, anh ôm đầu cảm giác đau đớn không chịu nổi, anh vô cùng chán ghét bản thân lúc này.
Nhưng đầu anh có đau đến mức nào đi nữa thì hình bóng Hạ An Ninh vẫn là thứ đầu tiên xuất hiện, cả nụ cười của cô nữa, Cung Vũ Trạch thở hổn hển, anh vô cùng hy vọng chuyện tối qua chỉ là một giấc mộng.
Mộng tỉnh rồi anh vẫn có thể nhấc điện thoại gọi cho Hạ An Ninh, nghe giọng nói ngọt ngào trong trẻo của cô, hẹn cô cùng đi ăn cơm, cùng đi hẹn hò.
Nhưng mọi thứ tối qua vô cùng chân thật nhắc anh rằng mọi chuyện đều là thật, không phải mơ.
Cung Vũ Trạch định đứng lên thì cả người anh chao đảo, anh vịn vào bàn làm chai rượu rỗng đổ xuống, khiến vệ sĩ phía dưới lập tức xông lên, họ nhìn thấy Cung Vũ Trạch vừa lảo đảo cởi cúc áo sơmi vừa bước về phía phòng tắm.
“Thiếu gia, cậu không sao chứ!”
“Tôi không sao! Ra ngoài hết đi!” Cung Vũ Trạch xua xua tay, anh chỉ muốn yên tĩnh một mìh.
Vệ sĩ không đi mà đứng ở ngoài cửa.
Cung Vũ Trạch vặn nước xả từ trên đầu xuống, nước lạnh vào đầu thu lạnh thấu xương nhưng anh chẳng hề có ý định chuyển sang nước nóng, cứ để dòng nước lạnh xối thẳng vào đầu anh vốn dĩ đã đau buốt.
Đây là tự ngược.
Cung Vũ Trạch tắm xong đầu óc cảm thấy tỉnh táo hơn nhiều nhưng thân xác anh càng lúc càng thấy nặng nề, anh khoác chiếc áo choàng đi ra, Hà Vĩnh đã ngồi trên sô pha chờ anh.
“Chú Hà, sao chú lại tới đây?” Cũng vũ Trạch quay sang nhìn ông.
“Tôi tới tìm Hạ ŧıểυ thư và cũng hiểu rõ tình hình rồi, thiếu gia à, cậu đừng quá đau lòng, đây là con đường mà một người đàn ông phải đi để trưởng thành, cậu đừng quá coi trọng.”
“Cô ấy nói sao?” Cung Vũ Trạch ôm đầu, hàng mi dài che lấp sự thất vọng trong lòng.
“Cô ấy nói thích mối tình đầu của mình, quyết định từ bỏ tình cảm giữa hai người, tôi nghĩ cậu nên tôn trọng quyết định của cô ấy.”
“Vậy tình cảm của hai chúng tôi thì sao? Sao cô ta nói từ bỏ là từ bỏ luôn được? Sao cô ta có thể tuỳ tiện trêu đùa tình cảm của tôi chứ?” Ánh mắt Cung Vũ Trạch loé lên nỗi thống khổ, tay bóp chặt lại thành nắm đấm.
Hà Vĩnh bất lực nhìn anh, rõ ràng thiếu gia đã lún quá sâu vào mối tình này, còn cách làm của Hạ An Ninh đã làm tổn thương cậu triệt để.
“Thiếu gia, vậy cậu định làm thế nào?” Hà Vĩnh muốn hiểu rõ ý của anh. [Thêm "Gác Sách" khi tìm truyện trên google để đọc bản ít lỗi chính tả hơn bạn nhé <3]
Cung Vũ Trạch khẽ ngước đầu lên: “Tôi không biết... tôi hy vọng còn có thể níu kéo được cô ấy, chú Hà... cháu thật sự rất yêu cô ấy.”
Đây là câu nói vô cùng thật lòng của Cung Vũ Trạch, Hà Vĩnh nhìn cậu mà cũng thấy thương xót: “Tôi sẽ không ngăn cản cậu, nhưng nếu Hạ ŧıểυ thư đã có lựa chọn thì cậu cũng không cần phải quá cố chấp.