Lam Doanh cười nhạt: "Tôi chính là người xuất thân từ gia đình giàu có, tôi đã nhìn thấu những điều này, trường hợp như cô, tôi thấy chả có gì mới mẻ, cô không xuất thân gia đình giàu có, cô đương nhiên không biết được."
Hạ An Ninh quả thực rất hoảng sợ, tâm trạng rối bời, tương lai mà cô mong chờ tuyệt đối không giống như Lam Doanh nói.
"Lam ŧıểυ thư, cám ơn cô đã cứu mẹ tôi, nhưng tôi và Vũ Trạch sẽ không rời xa đâu." Hạ An Ninh nghiến răng kiên quyết nói, lời của Lam Doanh thực sự khiến cô hoảng loạn nhưng cô vẫn mong chờ vào tương lai tốt đẹp.
Lam Doanh thấy mình nói nhiều đạo lí như vậy vẫn không thể nào lay chuyển được cô ta, sắc mặt cũng bắt đầu trở nên khó coi: "Hạ An Ninh, cô căn bản không thuộc vào tầng lớp của chúng tôi, nếu cô vẫn vọng tưởng lợi dụng anh Vũ Trạch để bước vào thế giới thượng lưu thì cô thật ngu xuẩn."
"Xin lỗi... tôi còn có việc..." Hạ An Ninh không muốn tiếp tục nói chuyện với cô ta nữa, vì những lời của cô ta thực sự có thể dễ dàng khiến cô lung lay, cô không muốn như vậy.
"Đợi chút, tôi gọi cô tới đây không phải vì khuyên cô rời xa anh Vũ Trạch, tôi còn việc khác cần nói." Lam Doanh gọi cô lại.
Hạ An Ninh sững người, biết cô ta muốn chỉ điều gì, cô bình tĩnh đáp: "Một trăm nghìn tệ đó tôi sẽ nhanh chóng trả lại cho cô."
"Không vội, bây giờ tôi cũng không thiếu tiền tiêu." Lam Doanh rất tự tin, vì cô biết rằng tới cuối cùng Hạ An Ninh cũng sẽ vẫn làm theo những gì cô nói.
Hạ An Ninh ngồi xuống lại, Lam Doanh nhìn gương mặt trắng xinh của cô, nheo mắt hỏi: "Hạ ŧıểυ thư, cô có yêu mẹ mình không?"
Hạ An Ninh ngẩng đầu, kiên quyết nói: "Tôi đương nhiên là yêu mẹ của tôi rồi."
"Tốt lắm! Tôi cũng đã điều tra đôi chút, biết rằng cô và mẹ mình sống nương tựa vào nhau." Lam Doanh mỉm cười.
"Cô... tại sao lại làm vậy?" Hạ An Ninh hơi tức giận.
Lam Doanh cười một tiếng: "Tôi đương nhiên phải chuẩn bị cẩn thận, nếu không không hiểu cô, tôi hẹn cô ra đây còn có ý nghĩa gì nữa?"
"Rốt cuộc cô định làm gì?" Hạ An Ninh có chút căng thẳng, cô thực sự không đoán ra được mục đích của Lam Doanh hôm nay.
Lam Doanh gọi nhân viên phục vụ nói: "Có thể cho chúng tôi một phòng riêng không."
"Được, ŧıểυ thư. Chỗ chúng tôi có phòng riêng."
"Tốt lắm, cám ơn." Lam Doanh nói xong liền đứng dậy nói với Hạ An Ninh: "Có một số việc chúng ta vào phòng nói sẽ tiện hơn."
Hạ An Ninh ngạc nhiên nhìn cô ta, lúc này nhân viên phục vụ đã mang khay ra mang nước uống và đồ ăn của họ vào phòng.
Ngồi trong phòng, sau khi nhân viên phục vụ rời đi, nơi này trở thành một không gian riêng tư, Hạ An Ninh nhíu chặt mày, nhìn Lam Doanh ở đối diện: "Rốt cuộc cô muốn nói gì?"
Lam Doanh bật cười: "Vừa nãy tôi nói rồi, tôi có điều tra sơ qua về cô và mẹ cô, tôi cũng thu hoạch được khá nhiều, cô chắc chắn không biết ba cô là ai đâu nhỉ!"
Hạ An Ninh mặt biến sắc: "Sao cô lại có thể điều tra chúng tôi? Như vậy là phạm pháp."
"Ồ! Cho dù tôi phạm pháp vậy thì mẹ cô hồi còn trẻ làm gái có coi là vi phạm pháp luật không?" Giọng điệu của Lam Doanh không giấu thái độ mỉa mai.
Hạ An Ninh mặt đỏ bừng, cho dù cô biết công việc hồi trẻ của mẹ mình nhưng cũng không cho phép người khác nói năng linh tinh, cô giận dữ trừng mắt nhìn Lam Doanh: "Rốt cuộc cô muốn làm gì? Cô như vậy rất bỉ ổi!"
Sắc mặt Lam Doanh cũng rất khó coi, cô ta cười nhạt: "Những việc mẹ cô làm mới là bỉ ổi, tôi chẳng qua chỉ là biết được những việc bà ta làm khi còn trẻ thôi."
"Cô ăn nói láo." Bàn tay Hạ An Ninh để trên bàn đã nắm chặt lại, thể hiện sự phẫn nộ trong lòng cô.
Ánh mắt Lam Doanh nhìn ra cảnh phố ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng nói: "Xem ra không có thứ gì đó thực tế cho cô xe, cô sẽ không biết được mẹ cô khi còn trẻ từng làm những gì, lẽ nào mẹ cô không nói cho cô biết, một trăm nghìn tệ lần trước tối ứng ra cho bà ta dùng để làm gì sao?"
Hạ An Ninh đúng là không biết, mẹ cô cũng không nói, chỉ nói nợ tiền người ta.
Lam Doanh tiếp tục nói: "Đó là vì có người tìm gây khó dễ với mẹ cô, có người đang uy hiếp bà ta?"
"Cô nói gì?" Hạ An Ninh sửng sốt.
"Vì trong tay người đó có thứ có thể uy hiếp mẹ cô, mẹ cô bị uy hiếp không thể không cho hắn ta tiền, nếu như không cho tiền người đó sẽ công khai một số thứ của mẹ cô, để thanh danh của mẹ cô quét đất." Lam Doanh cười nhạt.
Hạ An Ninh thực sự không hiểu gì, những điều Lam Doanh nói, mẹ cô không hề nhắc với cô.
Lam Doanh hừ một tiếng: "Người đó là Lý Kiều Thắng, khi còn trẻ có qua lại với mẹ cô, người đàn ông này rất biến thái, hắn ta có ghi lại một đoạn clip, cùng với mẹ cô đó, bây giờ hắn lấy clip này để uy hiếp mẹ cô đòi tiền."
"Cô nói láo... cô nói láo... không có việc này, tuyệt đối không có việc này." Hạ An Ninh muốn phát điên, cô không kiềm chế được mà hét về phía Lam Doanh.
Lam Doanh không bất ngờ trước sự phẫn nộ của cô, cô ta hi vọng Hạ An Ninh càng điên cuồng hơn, càng giận dữ hơn, như vậy mới chứng minh được rằng cô ta rất quan tâm tới mẹ mình.
"Không đúng... cô câm miệng... tôi không cho phép cô sỉ nhục mẹ tôi." Hạ An Ninh thực sự đã mất đi lí trí, vì cô thực sự không thể chấp nhận người khác chỉ trích mẹ mình như vậy.
Lam Doanh nhìn thái độ của cô như vậy, mỉm cười mỉa mai: "Cô có thể về hỏi mẹ cô, hỏi bà ta thời còn trẻ có phải là từng quyến rũ chồng người khác không."
"Cô câm ngay!" Hạ An Ninh phẫn nộ ngăn cản cô ta.
Lam Doanh mỉm cười đắc ý như thường: "Cho dù tôi câm miệng cũng không thể thay đổi được sự thật này, những điều mẹ cô không nói với cô đâu có nghĩa là nó không tồn tại?"
"Nếu như cô hẹn tôi ra đây để sỉ nhục mẹ tôi vậy thì sau này tôi sẽ không bao giờ gặp lại cô nữa." Hạ An Ninh nói xong liền đứng dậy đi bỏ đi.
"Đợi đã..." Lam Doanh cũng đứng dậy gọi cô lại, đồng thời lấy ra một chiếc ipad trong túi ra đưa cho cô: "Nếu cô không tin cô có thể tự xem cái này! Nếu cô có thế xem được."
Sắc mặt Hạ An Ninh như cắt không còn giọt máu, cô nhìn thấy ipad Lam Doanh đưa cho mình nhưng không có dũng khí để cầm lấy.
"Cầm lấy đi! Mang đi xem! Tôi nói gì cô cũng không tin, nhưng trong đây có chân tướng sự việc, chính là bằng chứng gã đàn ông kia mang ra uy hiếp mẹ cô, còn tôi dùng năm trăm nghìn tệ để mua thứ này trong tay gã ta, bây giờ bằng chứng nằm trong tay tôi."
Trái tim Hạ An Ninh run lên, lời Lam Doanh nói khiến cô biết rằng, trong chiếc ipad này chắc chắn có thứ gì đó của mẹ mình, nhưng cô không dám xem.
"Sao vậy? Không dám xem? Hay là cô đã tin lời tôi nói?"