Cô nói vậy khiến Hạ Hầu Lâm không tiện nhắc lại quá khứ nữa, các món ăn đã được mang lên, ŧıểυ Trạch ăn cơm rất ngoan, rất chủ động không cần mọi người phải lo lắng, nhìn là biết cậu bé từ nhỏ đã được dạy dỗ rất tốt.
Vợ chồng Cung Thanh Dương nhìn cháu nội như thể nhìn thấy con trai mình hồi nhỏ, vô cùng thông minh được cả nhà họ Cung cưng chiều.
Cung Dạ Tiêu thấy ba mẹ nhìn con mình quên cả ăn cơm, liền bật cười nói: "Ba, mẹ, ba mẹ cứ ăn đi, không cần lo cho ŧıểυ Trạch."
Cung Muội Muội giơ bát về phía cậu bé nói: "Chúng ta ăn thi xem ai được hạng nhất có được không?"
"Vâng ạ! Cô ơi, con muốn được hạng nhất." Cậu bé lập tức phấn khích.
"Nhưng chúng ta không được ăn vội vã, chúng ta phải nhai thật kỹ." Cung Muội rồi quy định quy tắc.
Cậu bé gật đầu: "Vâng ạ!"
Cung Muội Muội cố tình nhường cậu bé, cậu bé quả nhiên nhai nuốt rất cẩn thận, ăn rất tập trung, Trình Ly Nguyệt nhìn Cung Muội Muội, bất giác thực lòng yêu mến ŧıểυ thư nhà họ Cung này, mặc dù được sinh ra trong gia đình quyền quý nhưng không hề tỏ vẻ ŧıểυ thư, ngược lại rất nhí nhảnh đáng yêu.
Mọi người ai ăn cơm của người nấy. Trình Ly Nguyệt mấy lần bắt gặp ánh mắt của Cung Dạ Tiêu, chỉ thấy ánh mắt anh sâu thẳm như đại dương, lúc chăm chú nhìn cô giống như có ma lực hút hồn.
Trong giây lát, trái tim cô lại loạn nhịp.
Ăn xong bữa tối, thời gian vào khoảng tám giờ, để có thể thân mật hơn với cậu bé, gần nhà hàng là một quảng trường nhân dân rất rộng, đây là nơi vô cùng thích hợp để đi dạo.
Trình Ly Nguyệt thấy ba mẹ Cung Dạ Tiêu thực sự không có ý định cướp con của cô, hơn nữa còn rất quan tâm tới tâm trạng của cô, điều này khiến Trình Ly Nguyệt thực sự cảm thấy thân thiết: "Ăn no quá, hay là tới quảng trường gần đây đi dạo đi!"
"Vâng, vâng! Con cũng muốn đi!" Cậu bé hưng phấn nói, vì ở quảng trường có rất nhiều các bạn nhỏ chơi các trò chơi, cậu bé rất thích.
Hạ Hầu Lâm và Cung Thánh Dương mỉm cười gật đầu, họ cũng rất mong như vậy! Vừa hay ở đây có một cây cầu vượt, đi qua là được, đoàn người không đi xe mà đi vào đường dành cho người đi bộ của quảng trường, nơi này là nơi để đi dạo, xe đạp cũng không được phép đi vào.
Cậu bé vừa tới nơi lập tức vui vẻ chạy nhảy, Trình Ly Nguyệt lo lắng muốn chạy theo, Cung Muội Muội đã thay cô trông cậu bé, lúc này cô ấy cũng không khác nào một đứa trẻ.
"ŧıểυ Trạch, đợi cô với."
Cung Thánh Dương và Hạ Hầu Lâm cũng đi thật nhanh, lên trước trông coi, Trình Ly Nguyệt không cẩn thận, bị một cặp vợ chồng đi dạo và vào, cô đi giày cao gót, gót giày trượt đi, mắt cá chân của cô lập tức đau nhói.
Mặc dù cô hốt hoảng kêu lên nhưng không thành tiếng, người nghiêng về phía Cung Dạ Tiêu, Cung Dạ Tiêu thấy vậy lập tức giơ tay ôm lấy eo cô, để cô dựa vào lòng mình, anh trầm giọng hỏi: "Sao vậy?"
"Trật chân rồi." Trình Ly Nguyệt hít một hơi thật sâu.
Cung Dạ Tiêu nhìn sang bên cạnh thấy có một chiếc ghế đá: "Tôi đỡ em qua kia ngồi, tôi sẽ gọi điện cho Muội Muội và ba mẹ tôi, nhờ họ trông ŧıểυ Trạch cẩn thận."
Trình Ly Nguyệt gật đầu, lúc này, cô muốn đuổi theo cũng không được.
Cung Dạ Tiêu lấy điện thoại, gọi số của Cung Muội Muội, cô nhanh chóng nhấc máy: "Alo, anh, sao vậy?"
"Em nói với ba mẹ một tiếng, trông ŧıểυ Trạch cẩn thận, anh và Ly Nguyệt đợi mọi người ở cổng vào."
"Vâng! Anh và chị Ly Nguyệt cứ hưởng thụ thế giới riêng của hai người đi! Em sẽ trông ŧıểυ Trạch!" Cung Muội Muội cười tít mắt, nói xong liền ngắt điện thoại.
Cung Dạ Tiêu khẽ cười, yên tâm cúi đầu nhìn cô gái đang ngồi, Trình Ly Nguyệt khom lưng lấy tay xoa bóp chỗ bị trật khớp.
Vẫn rất đau đớn.
Vậy là mấy bữa tới cô sẽ không thể đi giày cao gót được nữa.
Đèn đường trên đầu không sáng, màu vàng nhạt màu vẻ đẹp mơ màng, dưới bóng cây rậm rạp, gương mặt người cũng được bao phủ thêm một lớp ánh sáng, nhìn không được rõ ràng.
Trình Ly Nguyệt đang xoa chân, cảm thấy trên đỉnh đầu vụt sáng, Cung Dạ Tiêu đứng cạnh đã cúi xuống, Trình Ly Nguyệt ngước mắt nhìn thì thấy hai hàng lông mày sắc như lưỡi kiếm của anh đang nhíu chặt lại, gương mặt anh tuấn dưới ánh đèn có phần dịu dàng.
Trình Ly Nguyệt còn chưa kịp phản ứng gì chân đã được Cung Dạ Tiêu nâng lên, đặt lên đầu gối của anh, hai bàn chân ngọc ngà đã cởi giày cứ thế lộ ra dưới ánh đèn.
Trình Ly Nguyệt đỏ mặt, tay của Cung Dạ Tiêu đã nắm lấy quan sát vị trí bị thương, khi đầu ngón tay của anh chạm vào da cô, tim Trình Ly Nguyệt bất giác run lên.
"Không sao đâu..." Trình Ly Nguyệt trở lên căng thẳng, lông mi rung lên, không muốn để anh nắm chân thế này, hơn nữa cô cảm thấy rất ngại khi anh nhìn chân mình.
"Về rồi bôi thuốc." Cung Dạ Tiêu thấy chân cô đã sưng tấy, không nghiêm trọng nhưng sẽ ảnh hưởng việc đi lại trong mấy ngày tới.
Cung Dạ Tiêu bình thường không nhìn kĩ, lúc này mới thấy chân cô rất nhỏ và trắng, đầu năm ngón chân tròn đều rất đáng yêu, đúng là một bàn chân đẹp.
Khi anh buông ra Trình Ly Nguyệt liền rụt chân lại, vị trí mắt cá chân dường như vẫn còn lưu lại hơi ấm chưa tan đi của anh, chạy thẳng tới lồng ngực, khiến tim cô đập thình thịch.
Cô ngẩng đầu nhìn về phía quảng trường náo nhiệt, có phần lo lắng nói: "ŧıểυ Trạch không chạy lung tung đâu nhỉ?"
"Yên tâm đi, Muội Muội sẽ để ý nó." Cung Dạ Tiêu an ủi một tiếng, dáng người cao lớn ngồi xuống bên cạnh cô.
Trình Ly Nguyệt khó tránh khỏi có phần căng thẳng, trên thế gian này, có những người cho dù anh ta không hề nói gì nhưng cũng khiến người khác bị áp lực tới không thở nổi, Cung Dạ Tiêu chính là một người như vậy.
Trình Ly Nguyệt đột nhiên thấy chân ngứa vô cùng, cô đưa tay ra gãi, một lát sau liền tấy lên một cục.
Dưới gốc cây, lại vào đầu thu, muỗi không hề ít, hai chân trắng ngần thon thả của cô lộ ra ngoài, muỗi không đốt cô thì đốt ai?
Trình Ly Nguyệt cảm thấy đám muỗi này lẽ nào cũng sợ cường quyền! Chuyên ức hiếp những người yếu đuối như cô, không dám đốt Cung Dạ Tiêu?
Cung Dạ Tiêu thấy cô gãi chân liền lấy điện thoại gọi cho vệ sĩ: "Lái xe tới trước cổng quảng trường."
Trình Ly Nguyệt ngẩng đầu nhìn anh: "Đi rồi sao?"
"Còn muốn nuôi muỗi nữa sao?" Cung Dạ Tiêu nói.
Trình Ly Nguyệt đương nhiên không muốn, cô chỉ muốn rời khỏi đây ngay lập tức, cô ngứa muốn chết, trên chân đã có ít nhất năm sáu vết muỗi cắn tịt lên rồi."
Trình Ly Nguyệt xỏ giày vào, lảo đảo đứng dậy, Cung Dạ Tiêu đưa tay đỡ cô, Trình Ly Nguyệt đấy anh ra: "Không cần đâu, tôi tự đi được."
Anh khẽ nhíu mày, sao lúc này mà cô ấy còn cứng đầu thế nhỉ?
Nhìn cô tập tễnh bước đi, anh thực sự cảm thấy ngứa mắt, anh mặc kệ, cúi người bế bổng cô gái trước mặt lên.
"Này... Cung Dạ Tiêu, anh bỏ tôi xuống."
Gương mặt anh tuấn của Cung Dạ Tiêu toát lên vẻ lạnh lùng nghiêm khắc, coi như không nghe lời cô nói, đôi chân dài vẫn tiếp tục đi về phía trước, anh vốn cao lớn, Trình Ly Nguyệt được anh bế ngang trong lòng nên càng thêm nhỏ bé, đáng yêu.