Vì Triển Minh Húc nắm rõ đường của thành phố này như lòng bàn tay, khi hắn đi từ quán bar đã chọn con đường nhanh nhất, cướp được cơ hội đến sớm của Lam Ca. Cho đến lúc hắn tới nhà cô, Lam Ca vẫn chưa đến nơi.
Sau khi Triển Minh Húc tới nơi, hắn cũng không màng sự đau đớn trên cơ thể, tối nay hắn muốn khơi dậy sự đồng tình của Diệp ŧıểυ Thi. Hắn bước nhanh lên lầu, tới trước nhà cô, gõ cửa, trước đó, DIệp ŧıểυ Thi cũng chưa từng mời hắn vào nhà, thế nhưng, tối nay khi hắn đưa cô về, nhìn thấy căn nhà sáng đèn, hắn liền biết được cô ở phòng nào.
Quả nhiên, người mở cửa chính là Diệp ŧıểυ Thi, cô nhìn Triển Minh Húc đứng ở trước cửa, tay che lấy gò má tím bầm, cô lo lắng thốt lên: "Triển Minh Húc, anh làm sao vậy? Em đi bệnh viện với anh!"
"Không cần đâu, ŧıểυ Thi, em lấy ít đá cho anh chườm là được, tên khốn nạn đó xuống tay mạnh quá."
"Tại sao anh ấy lại đánh anh?" Diệp ŧıểυ Thi vừa lấy đá để làm túi chườm vừa quay đầu hỏi.
Triển Minh Húc ngồi trên ghế sofa, trong mắt lộ ra ý cười khẩy: "Còn có thể là gì đây? Nhất định là trong lòng hắn vốn đã căm ghét anh rồi, vậy nên ở quán bar, anh vừa vào hắn đã đánh anh rất ác."
Diệp ŧıểυ Thi nghe thấy hắn bảo đi tới bar. Trong lòng cô có chút kinh ngạc, cô ngồi cạnh hắn, đưa túi đá cho hắn chườm: "Anh... Sao anh lại vào quán bar vậy?"
Đáy mắt Triển Minh Húc có chút chột dạ, không khỏi suỵt một tiếng, giả bộ đang nén đau, đồng thời cũng có chút bất đắc dĩ nói: "Chỉ là anh đi tiếp khách thôi, em biết đấy, những khách hàng của bọn anh đều là ông chủ lớn. Bọn họ đều thích tới mấy nơi như quán bar, anh phải bàn chuyện công việc, không thể không tới xã giao được. ŧıểυ Thi, em nhất định đừng hiểu nhầm anh, anh không phải là loại đàn ông trong tưởng tượng của em đâu." Dứt lời, Triển Minh Húc không quên đạp Lam Ca một cái: "Mà trái lại là cái tên khốn nạn đó ấy, hắn mới là người thực sự tới tìm vui, xung quanh hắn chẳng thiếu phụ nữ. Hắn có tiền có thế, lấy việc chơi bời với phụ nữ làm niềm vui, quả thực là vô liêm sỉ."
Diệp ŧıểυ Thi thấy hắn tức giận như vậy liền không khỏi an ủi một phen: "Được rồi, anh bị thường, đừng tức giận nữa, cứ chườm một lát đi!"
Triển Minh Húc ngẩng đầu, thấy Diệp ŧıểυ Thi mặc một cái áo phông trắng dài, lộ ra đôi chân trần trắng nõn, hắn không khỏi nuốt một ngụm nước bọt, ánh mắt nóng rực. Hắn biết phái nữ thường thích được khen ngợi, hắn thật lòng tán thưởng một câu: "ŧıểυ Thi, em đẹp thật đấy."
Trái tim ŧıểυ Thi cũng khẽ căng thẳng, cô ngẩng đầu cười: "Anh đã ăn chưa? Có muốn ăn gì không?"
"Anh ăn rồi, hiện giờ anh chỉ muốn ở chỗ em nghỉ ngơi một lát. Em có biết không? Chỗ này của em khiến anh cảm thấy rất ấm áp và thoải mái, rất lâu rồi anh chưa được ngủ ngon giấc. Anh mệt quá, tối nay anh có thể ngủ ở đây không?"
"Anh ngủ trên sofa, anh chỉ ngủ ở sofa thôi, anh thề là sẽ không làm tổn thương gì đến em." Hiện giờ Triển Minh Húc chỉ muốn cô buông xuống mọi sự đề phòng.
"Đối diện nhà em có một khách sạn, hay là anh qua đó thuê phòng đi! Chỗ này của em nhỏ lắm, rất bất tiện, anh không ngủ quen đâu." Diệp ŧıểυ Thi vẫn không muốn hắn ở lại nhà mình.
Triển Minh Húc thấy vẻ mặt cô không hề đồng ý, tim hắn trầm hẳn xuống, thực ra hắn sớm đã cảm nhận được rằng Diệp ŧıểυ Thi đã chẳng còn thích hắn như xưa nữa, hắn có chút lo lắng, không phải tiếp theo cô sẽ phớt lờ hắn chứ?
"ŧıểυ Thi, em vậy là có ý gì chứ? Lẽ nào trong trái tim em vẫn không yên lòng về anh ư?" Triển Minh Húc có chút tức giận nhìn cô.
"Không phải, em..." Diệp ŧıểυ Thi cắn môi, cô cảm nhận được mấy ngày gần đây hẹn hò với Triển Minh Húc, lòng cô quá loạn, cô nhìn hắn nói: "Anh Minh Húc, em rất cảm ơn anh đã thích em, đã tốt với em như vậy, nhưng em vẫn chưa chuẩn bị tốt để ở bên anh, anh có thể cho em chút thời gian không?"
Diệp ŧıểυ Thi đã nói đến vậy, cũng mong rằng tối nay Triển Minh Húc có thể biết rằng, cô không muốn phát triển quá nhanh.
Triển Minh Húc không ngờ rằng đã chạy đến đây mà lại còn phải nghe thấy cô từ chối qua lại với mình, lòng hắn không khỏi thầm hừ một tiếng: "Xem ra trong tim em đã chẳng còn anh nữa rồi, vậy thì em thích ai chứ? Là tên con lai đó sao? Không phải là em ghét bỏ anh không có tiền, không đẹp trai mà muốn vứt bỏ anh, nhảy vào lòng tên đó đấy chứ?"
Diệp ŧıểυ Thi khẽ chấn động nhìn Triển Minh Húc nổi giận, cô lắc mạnh đầu: "Không, em không có! Em chỉ mong anh cho em thêm chút thời gian mà thôi!"
"Em bớt giả vờ đi, anh biết thừa em không nhìn nổi anh rồi. Có tên đó ở đây em mới để ý đến anh sao? Phụ nữ các em luôn nói một đằng nghĩ một nẻo, hừ!" Triển Minh Húc nói xong liền ném túi đá lên mặt đất, trong con mắt hắn lập lòe ánh sáng nguy hiểm, từng bước từng bước tới gần Diệp ŧıểυ Thi.
Diệp ŧıểυ Thi bị dọa đến mức phải lui lại,"Triển Minh Húc, anh muốn làm gì?"
"ŧıểυ Thi, anh thích em đến vậy mà, anh muốn có được em." Triển Minh Húc đã bị tinh trùng lên não, hắn muốn chiếm lấy sự trong trắng của cô, muốn thử hương vị của cô gái xinh đẹp này.
Mà ở dưới lầu, chiếc xe vừa dừng lại, Lam Ca đã đẩy cửa xông ra, khi anh vừa định lên lầu, nhìn chiếc xe đỗ ở bên cạnh, rõ là một chiếc xe màu trắng rất quen mắt.
Tim anh như thắt lại, lẽ nào tên khốn kiếp đó đã tới trước rồi?
Vì buổi tối vệ sĩ của Lam Ca không theo kịp nên đã bị chiếc xe thể ȶᏂασ của anh bỏ lại đằng sau, lúc này, Lam Ca cũng chỉ có thể lên lầu một mình, anh chạy nhanh tới cửa nhà Diệp ŧıểυ Thi, gõ cửa thật mạnh.
"Diệp ŧıểυ Thi, anh là Lam Ca, em mau mở cửa."
"A..." Từ trong phòng, tiếng hét sợ hãi của Diệp ŧıểυ Thi vang lên, và cả tiếng đồ đạc bị ném.
Lam Ca biến sắc, anh dồn sức đạp cửa thật mạnh, đây vốn chỉ là nhà trọ giá rẻ, cửa cũng không quá chắc, Lam Ca đạp hai cái liền bung ra. Cửa vừa mở, anh liền nghe thấy tiếng kêu khóc của Diệp ŧıểυ Thi từ trong phòng truyền tới: "Anh bỏ ra, anh bỏ em ra..."
Triển Minh Húc biết Lam Ca đang ở ngoài cửa, thế nhưng hiện giờ toàn bộ lý trí của hắn đều bị ** chiếm trọn, hắn đè Diệp ŧıểυ Thi xuống muốn làm chuyện xấu với cô.
Ngay giây sau, một cánh tay cường tráng xách áo hắn lôi ra, ném mạnh hắn vào góc tường, mà trên giường, Diệp ŧıểυ Thi vẫn đang run lẩy bẩy. Cả người cô vẫn không sao, chỉ là cổ đã bị Triển Minh Húc hôn ra vài dấu bầm.
Triển Minh Húc như một con thú bị chọc giận, hắn xông tới muốn đánh nhau với Lam Ca. Hai người quần nhau từ căn phòng nhỏ hẹp ra đến tận phòng khách. Từ nhỏ Lam Ca đã học võ phòng thân, lại thêm thân thể cường tráng, còn Triển Minh Húc mỗi ngày chỉ đi xã giao rượu thịt, sao có thể địch lại anh? Triển Minh Húc ăn liền vài cú đấm, điều này khiến hắn phát điên, đấm đá loạn xạ, gò má của Lam Ca cũng vô tình ăn một nhát, anh lập tức ấn Triển Minh Húc lên tường, vung đấm phản kích.