Cổ của Cung Dạ Tiêu cứ thể bị cô ôm chặt, anh nằm nghiêng người, mặc cho cô ôm cổ mình ngủ, mùi hương ngọt ngào của phụ nữ lan tỏa, khiến ánh mắt anh trở lên sâu thẳm, nguy hiểm.
Cung Dạ Tiêu vừa nãy đã giảm nhiệt độ điều hòa xuống rất thấp, gần hai mươi độ, vì thế nhiệt độ trong phòng khiến người con gái nằm bên cạnh anh nhíu mày, có người lại theo bản năng, chui vào vòng tay ấm áp của anh.
Cung Dạ Tiêu kéo chiếc chăn bên cạnh ra, trùm kín hai người, họ dường như dính sát vào nhau. Trình Ly Nguyệt dựa lên ngực anh, ngủ say không hề đề phòng giống như một đứa bé, Cung Dạ Tiêu cúi đầu, nhìn gương mặt đang say giấc của cô, những suy nghĩ như thể dã thú kia bất ngờ được kìm nén, nhìn cô ngủ anh cũng bị ảnh hưởng.
Anh nhắm mắt lại, một hồi sau anh cảm thấy buồn ngủ và không biết chìm vào giấc ngủ từ khi nào.
Nửa đêm, cô gái trên giường thay đổi tư thế ngủ, Trình Ly Nguyệt xoay người trong lòng Cung Dạ Tiêu, khi cô cong người ngủ, anh cũng lập tức công người theo, bao bọc lấy cơ thể bé nhỏ của cô vào lòng mình, cánh tay cũng ôm lấy eo cô vô cùng tự nhiên.
Cứ như thế, họ ngủ tới khi trời sáng.
Khoảng bảy giờ sáng, Trình Ly Nguyệt liền có ý thức tỉnh giấc, cô cần làm bữa sáng cho con trai, cô còn chưa tỉnh dậy hãy đã thấy có thứ gì đó đang đè trên ngực, khiến cô hơi khó thở.
Thứ gì đang đè cô?
Cô mơ màng mở mắt, cúi đầu, lập tức phát hiện một bàn tay đang đè lên cô, bàn tay đó đang đặt đúng chỗ cô không mặc nội
Đầu Trình Ly Nguyệt lập tức nổ tụng, lúc này cô mới phát hiện mình đang nằm ngủ trong phòng, cô ngoảnh đầu lại nhìn, không hề bất ngờ khi thấy một gương mặt tuấn tú đang say giấc, anh năm nghiêng người, có vẻ ngủ rất ngon.
Trình Ly Nguyệt lập tức đỏ mặt, cô hất văng tay người đàn ông ra khỏi ngực mình, sau đó kiểm tra kĩ càng khắp người, xem có chỗ nào không ổn hay không.
Cung Dạ Tiêu cũng đã tỉnh, anh thức dậy khi tay cô nắm lấy tay anh, anh mở đôi mắt sâu thăm thẳm, nhìn khuôn ngực nhấp nhô và nét mặt quá đỗi sợ hãi của cô, anh mỉm cười hứng thú.
Trình Ly Nguyệt trừng mắt nhìn anh, sau đó vội vã xoay người bước xuống giường, cô đứng trước giường giận dữ lườm anh: "Anh bế tôi lên giường khi nào vậy? Tối qua anh có... có làm gì tôi không?" Nói xong, mặt cô lại đỏ bừng.
Anh chống khuỷu tay, gương mặt tuấn tú khẽ đặt lên lòng bàn tay, nheo mắt mỉm cười đầy ẩn ý: "Em muốn tôi làm gì em?"
Trình Ly Nguyệt giận dữ túm lấy gối ném lên người anh: "Đồ vô lại..."
Anh nhẹ nhàng bắt lấy chiếc gối, đặt xuống sau đó nghiêm túc trả lời: "Tôi có làm gì hay không lẽ nào em không có cảm giác gì sao?"
Trình Ly Nguyệt đỏ mặt, nhíu chặt mày kiểm tra khắp người, lúc này tiếng anh lại vang lên: "Nếu tôi thực sự làm việc đó với em, sau ba ngày em có thể xuống giường thì coi như tôi thua."
Trình Ly Nguyệt giận điên người, người đàn ông này thật đáng ghét.
Có điều, cô còn nhớ cái lần bốn năm về trước giữa anh và cô, cô vô cùng đau đớn nhưng bây giờ không hề có cảm giác gì, cô cắn môi, lên tiếng: "Tối nay anh không được ở đây nữa."
Nói xong cô liền vào phòng vệ sinh ở bên ngoài để đánh răng rửa mặt, lát nữa cô còn phải chuẩn bị bữa sáng cho con trai.
Trên giường, Cung Dạ Tiêu thở dài thườn thượt, thực ra anh vẫn còn rất mệt mỏi, anh tiếp tục hít thật sâu mùi hương vẫn còn vấn vương trên giường của cô, mắt nhắm hờ.
Cậu bé ngủ trên giường phòng bên cạnh cũng đã ngồi dậy, vừa thức giấc, gương mặt vẫn còn ngái ngủ, đôi mắt to tròn chớp liên hồi, sau đó, xỏ dép đi ra ngoài cửa.
Nghe âm thanh từ trong phòng bếp, trái tim cậu bé lập tức được sưởi ấm: "Mami..."
Trình Ly Nguyệt mặc dù mới sáng sớm đã bị anh làm cho giận sôi máu nhưng nhìn thấy con trai, cô vẫn dịu dàng mỉm cười: "ŧıểυ Trạch, con dậy rồi à?"
"A, baba đâu rồi?"
"Ba con còn ở trong phòng."
"Mami, tối qua mẹ ngủ chung với baba thật chứ?" Cậu bé tò mò hỏi.
Trình Ly Nguyệt có thể nói sao đây? Tối qua đúng là cô đã ngủ cùng anh, mặc dù không làm gì đi quá giới hạn nhưng chắc chắn cũng bị anh tranh thủ sàm sỡ, cô mỉm cười: "Đi tìm ba con đi."
"Vâng!" Cậu bé hồ hởi chạy đi.
Trình Ly Nguyệt thở dài, tiếp tục nấu bữa sáng, phần ăn của ba người.
Cậu bé đẩy cửa phòng mẹ ra, nhìn thấy ba trên giường liên vui mừng trèo lên.
Cung Dạ Tiêu vòng tay ôm chặt lấy cậu bé, cậu bé liền ngoan ngoãn nằm xuống bên cạnh ba: "Baba, tối qua ba ngủ không ngon sao?"
"Ừ!" Cung Dạ Tiêu đáp một tiêng.
"Tại sao lại ngủ không ngon?"
"Vì ba lạ giường!"
"Lạ giường là sao?"
"Lạ giường tức là nằm trên giường lạ ba sẽ không ngủ được, vì thế tối nay con cùng ba về dinh thự ở có được không?"
Cậu bé rất thương ba! Cậu gật đầu nói: "Vâng, con sẽ nói mẹ đi cùng!"
Sau khi làm xong bữa sáng, Cung Dạ Tiêu cũng trở dậy, anh vào phòng tắm, trong phòng có để hai chiếc bàn chải đánh răng, một chiếc của người lớn, một chiếc của trẻ em, còn có một chiếc chưa bóc, anh dùng luôn chiếc của người lớn.
Trình Ly Nguyệt dọn bữa sáng ra, đặt con ngồi ngay ngắn, nhìn thấy Cung Dạ Tiêu mặc lại bộ đồ tối qua bước ra, trang phục với chất liệu vải cao cấp không hề có một nếp nhăn, áo sơ mi tơ tằm kết hợp comple đen vừa vặn, khiến anh giống như một vị vua, vô cùng anh tuấn.
Trình Ly Nguyệt kìm nén chút xao động trong lòng xuống, người đàn ông này có đẹp trai, ưu tú nhường nào đi nữa cũng không thể nào xé đi tấm mác là một kẻ vô lại!
Cô nghĩ tới nghĩ lui, tối qua chắc chắn là anh ta lén bế cô vào phòng, cô không mắc bệnh mộng du, sau khi bế lên giường, cô lại ngủ say, anh có hôn hay không, sờ soạng hay không, không cần nghĩ cũng biết.
Nói chung cô nhất định phải tránh xa người đàn ông nguy hiểm này.
Bữa sáng gồm có sữa, mỳ trứng có bỏ hành, ba người ăn rất no nê.
"ŧıểυ Trạch, lát nữa mẹ đi đăng kí học cho con, sắp sửa vào năm học rồi." Trình Ly Nguyệt nói với cậu bé.
Cung Dạ Tiêu ngồi bên lắng nghe, lập tức nhíu mày:
"Em định cho con học trường nào?"
"Là trường mầm non song ngữ trong khu chung cư!" Trình Ly Nguyệt trả lời.
"Không được, con phải được giáo dục trong môi trường tốt nhất."
"Con nó mới ba tuổi." Trình Ly Nguyệt nhíu mày, không thể yêu cầu một đứa bé ba tuổi quá nhiều, cứ để nó vui chơi là được.
Tuy nhiên, anh kiên quyết trả lời: "Nó là con tôi, vì thế, việc giáo dục con phải do tôi quyết định"