Cậu bé bình thường ngủ rất đúng giờ, bởi vì buổi chiều nỗ nghịch vui vẻ ở công ty của Cung Dạ Tiêu, lại quên ngủ trưa như thường lệ, vì thế vừa qua chín giờ cậu bé bắt đầu buồn ngủ, dù sao thì cậu bé vẫn còn nhỏ, cậu dụi mắt bước ra tìm mẹ.
Cung Dạ Tiêu sau khi được cho phép ở lại thì vẫn ngồi trên sofa, Trình Ly Nguyệt vào phòng thu dọn một lát rồi đi ra, thấy cậu bé đang dụi mắt, cô dịu dàng ôm cậu bé lên, ngồi xuống sofa, dùng tay vỗ nhẹ lưng, ru cậu bé ngủ.
Cậu bé nằm thoải mái trong lòng mẹ, đôi mắt to tròn nhìn chằm chặp ba mình, môi cậu bé cong lên nở nụ cười hạnh phúc mãn nguyện.
Đôi mắt to tròn chớp chớp mấy cái, sau đó nhắm nghiền chìm vào giấc ngủ, giấc ngủ của trẻ nhỏ không giống người lớn, sau
khi ngủ sẽ nhanh chóng ngủ say, Trình Ly Nguyệt ôm con một lát, thấy con đã ngủ say liền bế con về phòng, Cung Dạ Tiêu cũng đi theo sau lưng.
Trình Ly Nguyệt ngồi xuống bên chiếc giường nhỏ, nhẹ nhàng đặt cậu bé xuống, để tránh làm cậu bé giật mình khi ngủ, má cô áp sát má cậu bé, đây là cách giúp các bé yên tâm, quả nhiên, cậu bé được tiếp xúc thân mật với mẹ, vừa nằm xuống giường đã chuyển sang tư thế thoải mái ngủ ngon lành.
Cung Dạ Tiêu cúi người nhìn con, Trình Ly Nguyệt giật nảy mình, ngẩng đầu lên lập tức mặt hai người kề sát vào nhau.
Trình Ly Nguyệt hốt hoảng nín thở, dưới ánh đèn, ánh mắt của anh sâu thẳm như biển cả, chỉ một cái nhìn cũng khiến cô chìm đắm. Trình Ly Nguyệt muốn đứng dậy nhưng một tay anh đặt lên giường, một tay chống lên thành giường của con trai, hình thành trạng thái bao vây cô.
"Anh tránh ra." Trình Ly Nguyệt nói nhỏ, trái tim cô có phân loạn nhịp.
Sau khi bị cưỡng hôn lần trước, cô luôn có cảm giác người đàn ông này rất nguy hiểm, cho dù anh không làm gì cả, chỉ nhìn cô thế này thôi cô cũng cảm thấy hoang mang, đầu óc trống rỗng.
Cung Dạ Tiêu buông một tay ra để cô đứng dậy, Trình Ly Nguyệt vội vàng đi ngang qua anh, sau đó nói nhỏ: "Đừng làm ồn!"
Cung Dạ Tiêu gật đầu, anh ngồi xuống mép giường của con, nhìn khuôn mặt nhỏ bé giống anh như đúc, định ngồi nhìn thêm một lúc nữa.
Hôm nay xem album anh mới biết, anh đã bỏ lỡ quá nhiều thời gian quý giá, anh không tham gia vào quá trình trưởng thành của con trước đây, vậy thì sau này anh sẽ không bỏ lỡ bất cứ thời gian nào của con nữa.
Đồng thời anh cũng nghĩ, hôm nay anh dẫn cậu bé tới công ty, chắc nhà họ Cung sớm muộn gì cũng biết tới sự tồn tại của cậu bé.
Vì thế anh cần phải chuẩn bị kỹ lưỡng, dẫn cậu bé về nhà họ Cung ra mắt tổ tiên.
Tình hình như họ Cung vô cùng phức tạp, việc anh bị chuốc thuốc mê bốn năm về trước chính là do một tay chú ruột anh ȶᏂασ túng, vốn dĩ định hủy hoại tiền đồ của anh khiến anh trở thành một kẻ ăn chơi trác táng trong mắt ông mình, khi đó anh đã tránh được, cuộc chiến quyền thừa kế tài sản của nhà họ Cung đã bắt đầu từ mười năm trước, khi đó ông Cung vô cùng thất vọng về ba người con của mình, định bồi dưỡng anh khi đó còn đang đi du học trở thành người thừa kế, anh càng ngày càng trưởng thành, uy hiếp tới hai người chú đang nắm giữ quyền hành trong tay.
Khiến cho xung quanh anh xảy ra rất nhiều chuyện, ám sát, máu tanh, tàn bạo luôn ập đến như cơm bữa, buộc anh từ một đại thiếu gia con nhà giàu có cuộc sống yên ổn năm xưa biến thành một chiến sỹ kiên cường, anh bắt đầu không quan tâm tới tình thân, bỏ qua tình nghĩa chú cháu, ngầm tham gia cuộc chiến tranh đoạt quyền thừa kế tài sản dưới sự giúp đỡ của ông mình.
Ba năm trước, anh trở thành người thừa kế phù hợp nhất trong mắt ông, anh dùng thực lực để nói chuyện, đẩy lui hai người chú và ba người anh em họ ra khỏi chiến trường này. Ba năm nay, anh dùng thủ đoạn quyết đoán, mạnh bạo loại bỏ, thanh trừ thế lực của hai người chú và những người không trung thành với mình, từng bước nắm giữ bảy mươi phần trăm cổ phần của tập đoàn Cung Thị, trừ ông mình ra, anh trở thành người có tiếng nói nhất ở nhà họ Cung.
Trong mắt người đời, anh, Cung Dạ Tiêu trở thành người không màng tình thân, vô tình máu lạnh, anh mặc kệ tất cả, chỉ đưa ra cảnh cáo ở những thời điểm thích hợp, dần dần anh trở thành một người mà báo giới truyền thông không dám nhắc tới, những tin tức liên quan tới anh nếu như không được anh đồng ý thông thường sẽ không dám viết bừa. Nếu không, người đó đã rất cận kề với cái chết.
Một người đàn ông như vậy lúc này đây đang ngồi trong một căn phòng nhỏ, nhìn đứa bé trên giường, đôi mắt chỉ có sự dịu dàng và cưng chiều.
Anh biết rất rõ, có thêm một đứa con trai đồng nghĩa với việc trong sinh mệnh của anh đã có thêm một điểm yếu.
Trong chiến tranh của nhà họ Cung lần này, anh đã được ba mẹ và em gái ra nước ngoài để bảo vệ, anh một mình chiến đấu, nhưng bây giờ anh có con trai, anh buộc lòng phải cố gắng hết sức bảo vệ con của mình.
Nhà hơi nhỏ vì thế Trình Ly Nguyệt mặc dù tâm trạng rối bời nhưng cô vẫn không thể đi đâu, chỉ có thể cầm ipad ngắm nghía những tấm hình giúp cô có linh cảm.
Bình thường cô có thể xem rất nhập tâm nhưng tối nay cô phát hiện ra rằng không biết đầu mình đang nghĩ gì, cô không thể tập trung được.
Cuối cùng cô đành phải từ bỏ, đeo tai nghe xem một bộ phim hài, nhưng vừa xem cô vẫn vừa không ngừng nhìn về phía phòng của con trai, trong lòng nghĩ thầm, Cung Dạ Tiêu đang làm gì trong đó?
Cứ thế ngồi nhìn con ngủ sao?
Trình Ly Nguyệt có thể hiểu anh, là một người mẹ, cô không thể nào rời xa con mình được hai ngày, huống hồ khi anh không hề hay biết gì, con anh đã hơn ba tuổi, anh chắc chắn có rất nhiều tiếc nuối.
Có người đàn ông này ở đây, Trình Ly Nguyệt không thể làm bất cứ việc gì.
Vừa rồi cô đã vào phòng thu dọn hết các đồng dùng cá nhân của mình cất vào trong tủ, ví dụ như áo lót bình thường cô vừa về tới nhà đã cởi ra, còn có qυầи ɭóŧ đang phơi, cô đều cất hết lại.
Ga giường cũng đã trải xong, hôm nay hãy để anh ngủ lại một đêm!
Nhưng cũng chỉ một đêm thôi, sau này thì đừng hòng.
Trình Ly Nguyệt đang nghĩ vậy thì thấy cửa phòng của con trai mở ra, Cung Dạ Tiêu bước ra, thấy anh vẫn mặc áo sơ mi và quần tây, Trình Ly Nguyệt lập tức nhớ ra, anh không có đồ ngủ!
"À... tối nay anh có tắm không? Chỗ tôi không có đồ ngủ." Trình Ly Nguyệt đành lên tiếng hỏi.
Anh mỉm cười, trầm giọng đáp: "Tôi không thích mặc đồ khi ngủ."
"Không được, không được nằm trần trên giường tôi." Trình Ly Nguyệt lập tức ngăn cản, ngủ trần? Vậy sau này cô còn có thể ngủ trên chiếc giường này nữa hay không?
Cung Dạ Tiêu nhíu mày, không hài lòng: "Đây là thói quen của tôi."
"Nếu anh có thói quen kì quái như vậy thì bây giờ anh về nhà vẫn còn kịp, nói chung ở nhà tôi anh không được ngủ trần." Trình Ly Nguyệt rất cương quyết, cô không cho phép anh bước qua giới hạn.
"Nếu như tôi nhất định ngủ trần thì sao?" Anh nhìn cô có chút đùa giỡn, anh cứ thích làm cô nổi cáu, nhưng lại không thể làm gì anh được.