Từ Cục Cảnh sát đi ra, trong lòng Trình Ly Nguyệt có chút nặng nề, cô ta ngồi trong xe, nhìn hướng Cung Dạ Tiêu, “Anh cảm thấy Thẩm Quân Dao thật sự đã chết chưa?
Mười phần thì ** phần khả năng đã chết rồi, em hiểu con người của cô ta, cô ta làm gì mà không có thể lên mạng chứ? Tin tức của cô ta phủ trời đậy đất, cô ta không thể không nhìn thấy, với lại, dù cô ta có ác tâm hơn nữa, cũng sẽ không vứt lại bộ mẹ của cô ta không để ý nữa!”
Đúng, cô ta là một người đam mê thương hiệu, trước đây điện thoại di động của cô ta luôn không rời tay, đến đâu đều sẽ xem động thái thời trang mới nhất, không thể nào mà thoát ra khỏi mạng internet được.” Trình Ly Nguyệt gật gật đầu.
Em cũng đừng vì cô ta mà hối tiếc, người đáng thương tất có điểm đáng trách, nếu như anh không đoán sai, Lục Tuấn Hiên là người giết cô ta, nhất định do phí ly hôn chưa thương lượng thấu đáo, Thẩm Quân Dao không phải người quá bận tâm về điều này.
Đúng, nếu như Thẩm Quân Dao muốn phí ly hôn, nhất định sẽ là con số trên trời, có lẽ là hơn một tỷ cũng có thể.” Trình Ly Nguyệt gật gật đầu.
Lục Quân Hiên căn bản không có nhiều tiền nằm chết như vậy để cho cô ta, gần đây công ty của anh ta cũng đã gặp phải thua lỗ, để lấy ra số tiền hơn một tỷ là không thể.” Cung Dạ Tiêu phân tích xong, an ủi một tiếng, “Em đừng nghĩ nữa, việc này Cảnh sát nhất định sẽ tìm ra đầu mối.”
Trình Ly Nguyệt gật gật đầu, cô ta cũng không nghĩ nữa, những việc này không liên quan đến cô ta.
Anh đưa em về, buổi chiều em nghỉ ngơi thật tốt đi, cũng đừng đi đâu nữa, muốn ăn gì, anh sẽ cho người mang đến cho em.”
Không muốn ăn gì cả, đưa em về đi, em có chút buồn ngủ rồi.” Trình Ly Nguyệt nói xong, mệt mỏi dựa vào ghế nghỉ ngơi.
Trong quán cà phê, công việc của ŧıểυ Liễu đã hoàn toàn thắng lợi rồi, cô ta bây giờ đã có thể độc lập một mình, đối với trình độ thành thục về cà phê, nói một cách đơn giản là luôn làm người khác thán phục, cô ta biểu hiện thái độ rất nghiêm túc, đến ông chủ cũng rất thích cô ta.
Cộng thêm hình tượng của cô ta cũng tốt, ở trong cửa hàng cô ta hoàn toàn được hoan nghênh, và người ái mộ, cũng là lẽ đương nhiên không lý do mà tự sản sinh ra.
Có khoảng ba nhân viên thanh niên gần đó, mỗi ngày đều đến mua một cốc cà phê, cũng chính là để nhìn cô ta một chút, có lúc, rảnh rối thời gian còn đến quán cà phê làm việc, mục đích cũng chỉ là có thể được nhìn cô ta, ở gần cô ta lâu hơn.
Điểm này, làm cho nữ nhân viên khác đố kỵ và ghen ghét, ŧıểυ Liễu không biết vì lý do gì, có vẻ đã trở thành kẻ địch của bọn họ.
Trong đó có một nhân viên nữ thậm trí rất không hài lòng với cô ta, trẻ tuổi tính khí thất thường, nhân viên này tên là ŧıểυ Đinh.
ŧıểυ Liễu, qua đây, cùng tôi đi lên lầu hai lấy lấy cà phê!” ŧıểυ Đinh nhìn cô ta nói.
Mắt của ŧıểυ Liễu chớp chớp, gật gật đầu cùng cô ta đi lên lầu, đáy mắt của ŧıểυ Đinh lóe lên một ánh mắt tính kế, miệng cô ta cười nhếch mép mỉa mải, cô ta có một kế hoạch, có thể để ŧıểυ Liễu cút khỏi nơi này.
ŧıểυ Đinh từng bước từng bước đi lên lầu, mặt chính này là từng hàng từng hàng kệ, được đặt lên chỗ đợi nguyên liệu cà phê, mà trên đó từng bình từng bình được xếp rất gọn gàng.
Cô tìm được cà phê số mười ba thì chuyển một bình xuống đi!” nói xong, ŧıểυ Đinh bước qua kệ đứng sang một bên khác, ŧıểυ Liễu đi đến trước bình cà phê số mười ba, khi cô ta giơ tay định chuyển một bình, đột nhiên bình cà phê mà cô giơ tay ra đột nhiên từ trên kệ rơi xuống.
Khi ŧıểυ Liễu phát hiện ra, bình đang rơi xuống, mà bình rơi không phải bình thủy tinh, mà là một loại bình nhựa hoàn toàn có tính chất bảo vệ, chỉ nhìn thấy ánh mắt của ŧıểυ Liễu hốt hoảng, theo đó, chân trái của cô ta nâng mu bàn chân lên, bình cà phê sắp rơi dưới đất lập tức bị cô ta đá hất lên.
Cô ta giơ tay, ôm chọn vào lòng, ánh mắt sắc bén của cô ta nhìn qua kệ, nhìn thấy đối mặt kệ là ŧıểυ Đinh đầy thủ đoạn.
Mà ŧıểυ Đinh cũng đang đợi trò hay của cô ta, nhưng không thể đoán trước, khi cô ta chạm vào đôi mắt đó của ŧıểυ Liễu, trong lòng cô ta bị giật mình, thời khắc lúc đó ŧıểυ Liễu nhìn vào ánh mắt của cô ta, sắc bén, lạnh lẽo, nhìn xuyên rõ một loại bầu không khí nguy hiểm.
ŧıểυ Đinh sợ hãi thở một hồi, vội vàng từ một bên kệ vòng lại, giả vờ quan tâm nói, “ŧıểυ Liễu, cô không sao chứ!”
Tuy nhiên, đợi khi cô ta quay lại xem ŧıểυ Liễu, chỉ nhìn thấy ánh mắt của cô ta mềm mại như mọi khi, “Không sao, chút nữa là bị rơi xuống rồi.”
Có thể là do kệ không ổn định! May mà, không bị rơi cốc.” nói xong, ŧıểυ Đinh có chút không dám tin, tình huống vừa rồi của cô ta rõ ràng là khi ŧıểυ Liễu không có phòng bị, đã đẩy cốc rơi xuống.
Nếu là người bình thường, thì làm gì có thể đỡ kịp? đến cô ta cũng không có cách nào tưởng tượng được, nhưng là từ một cái kệ một mét dưỡi rơi xuống, mà thân thể yếu ớt của ŧıểυ Liễu, lại có thể đỡ kịp.
ŧıểυ Liễu cầm cốc cà phê xuống lầu, mà ở đằng sau, ŧıểυ Đinh nhìn hình bóng của cô ta, cảm giác không thể giải thích nổi trong lòng run rẩy, vừa rồi, cô ta không phải là ảo tưởng chứ!, ŧıểυ Liễu vừa cho cô ta cảm giác, rất lạnh lẽo, nó giống như những cô gái lính đánh thuê mà cô nhìn thấy trong bộ phim bom tấn, hoặc là biểu hiện của một nữ đặc công.
Sau đó, đợi xuống dưới lầu, khi ŧıểυ Liễu đứng dưới ánh nắng, toàn bộ cơ thể của cô toát lên một ánh sáng mềm mại giống như thiên thần, làm gì có hình dáng lạnh lẽo nào mà vừa cho cô ta?
ŧıểυ Đinh nghĩ thầm, đây nhất định là ảo giác của cô ta.
Nhưng, cái ý nghĩ của ŧıểυ Đinh muốn đuổi khỏi cô ta ra đi, tự nhiên không có lý do tự khắc xua tan đi, cô ta nghĩ, cô ta sẽ không dám nghĩ như vậy nữa.
ŧıểυ Liễu, cô nhìn đi, người ái mộ cô lại đến rồi, vừa rồi anh ta không nhìn thấy cô ở đây, còn biểu hiện ra ngoài một nỗi thất vọng đó!” một người con gái đối tốt với ŧıểυ Liễu, đứng trước mặt cô ta vừa cười vừa nói.
Mắt của ŧıểυ Liễu nhìn về hướng một nhân viên nam thanh niên đang rất vui hướng về cô ta chào, cô ta nở một nụ cười, nhưng lại tiếp tục đi làm công việc của mình.
Lúc này, ŧıểυ Đinh nhẹ nhàng kéo áo người nhân viên nữ vừa rồi, “Tôi có một chuyện kinh ngạc nói cho cô biết.”
Cái gì?
Cô biết không? Tôi vừa ở trên lầu, nhìn thấy biểu cảm của ŧıểυ Liễu rất đáng sợ! hình như không đơn giản như bề ngoài của cô ta đâu.”
Làm gì có chuyện đó, cô nhìn ŧıểυ Liễu đi, cô ta với chúng ta không phải giống nhau sao?”
ŧıểυ Đinh không dám cho là như vậy, cô ta cắn vào môi, nhìn đằng sau ŧıểυ Liễu, như muốn nhìn xuyên thấu bên dưới bề mặt mềm yếu của cô ta, cuối cùng là linh hồn nào ẩn dấu trong đó.
Tuy Nhiên, ŧıểυ Liễu chuyển người đến đâu, ánh mắt của cô ta cũng chuyển theo tương tự, miệng cô ta cười, “ŧıểυ Đinh, có việc gì không?
Không... không có gì!” ŧıểυ Đinh lập tức vội lắc lắc đầu, cô ta nhìn vào tay của ŧıểυ Liễu, mịn màng nón nà, làm gì đặc công nào lại có bàn tay như này?
Lúc này, người nhân viên nam vừa ngồi uống cà phê lập tức đứng dậy đi đến, anh ta có chút ngượng ngùng hướng ŧıểυ Liễu nói. “ŧıểυ Liễu, tôi muốn... tôi có thể lấy số điện thoại của cô được không, tôi muốn làm bạn với cô...”
Ánh mắt của ŧıểυ Liễu đột nhiên nhìn qua người đàn ông, nhìn theo hướng đằng sau thân hình người đàn ông cao to đẹp trai vừa bước vào, Tịch Phong Hàn vừa bước vào, thì nhìn thấy người nam thanh niên thanh toán đang lấy số điện thoại của ŧıểυ Liễu, khuôn mặt đẹp trai của anh ta, nhưng anh ta không ngăn cản gì, chỉ bước vào vị trí mà anh ta thường ngồi.
Mà lúc này, ŧıểυ Liễu xé một tờ giấy, viết số điện thoại của cô ta rồi đưa cho người đàn ông, người đàn ông đó vui mừng nhìn vào tờ giấy có số điện thoại, rồi rời đi.