Thẩm Quân Dao kinh hãi tới mức suy sụp, cô ta trợn tròn mắt, lúc này cô nhìn Trần Quế Liên bằng ánh mắt khẩn cầu: "Đừng nói! Bác sĩ Trần, chúng ta đã giao hẹn trước rồi."
Lục Tuấn Hiên nhíu chặt mày, anh hết nhìn Trần Quế Liên rồi lại nhìn vợ mình, sau đó lại nhìn Trình Ly Nguyệt thái độ bình tĩnh, tâm trạng anh trở lên căng thẳng, rốt cuộc có việc gì anh không biết?
Đương nhiên tới thời điểm này sao anh lại không nhận ra việc này có liên quan tới con của anh chứ?
Trình Ly Nguyệt tận mắt chứng kiến ánh mắt hoảng sợ của Thẩm Quân Dao, trong đầu cô lại nhớ tới buổi sáng mình tỉnh dậy của bốn năm về trước, cảm giác bất lực như thể mất đi tất cả, thế giới như sụp đổ, đây chắc cũng chính là tâm trạng của Thẩm Quân Dao lúc này!
Cô khẽ cười nhạt: "Thẩm Quân Dao, cô sẽ phải trả giá cho hành vi của mình, lúc cô làm vậy thì cũng nên nghĩ tới hậu quả."
"Trình Ly Nguyệt, cô im ngay đi, cô căn bản không hiểu gì cả, tôi bị ép thành như vậy cũng đều là vì cô!" Thẩm Quân Dao gào thét điên cuồng.
Trần Hà thấy con dâu mình tâm trạng kích động như vậy liền an ủi nói: "Quân Dao, đừng giận, đừng giận, con mới sảy thai đang còn rất yếu, con phải biết lo cho bản thân."
Thẩm Quân Dao nhìn mẹ chồng vẫn còn quan tâm mình, thực ra lời nói của bà khiến cô càng thêm sợ hãi, cuối cùng cô cũng hiểu ra câu nói "tự tạo nghiệt sẽ không còn đường sống."
Đương nhiên cô biết màn kịch này mình diễn xuất sắc tới mức nào, khiến cho người nhà họ Lục cũng không hề hay biết, cô nói sao nghe vậy, tình yêu của Lục Tuấn Hiên, sự quan tâm của mẹ chồng. Bây giờ nếu như sự thật bị phơi bày, sự quan tâm của họ sẽ trở thành phẫn nộ, oán hận, thất vọng, tất cả sẽ nhấn chìm cô.
Trình Ly Nguyệt không vội, lúc này cô phải chiêm ngưỡng vẻ mặt đau đớn của Thẩm Quân Dao.
Tim Trần Quế Liên cũng như thể bị bóp chặt, cô muốn nói xong rồi đi luôn, dù sao thì việc này cũng không liên quan tới cô. Nếu Thẩm Quân Dao cứ tiếp tục làm ầm ỹ lên, cô sẽ bị liên lụy, cũng sẽ bị nhà họ Lục ghi hận.
"Lục phu nhân, thực sự xin lỗi, tôi không có cách nào giữ bí mật giúp cô được, dù sao thì việc này cũng đã không thể giấu giếm được." Trần Quế Liên nhìn Thẩm Quân Dao nói.
"Cô câm miệng, tôi không cho phép cô nói, không cho phép cô nói." Thẩm Quân Dao sợ hãi nhảy xuống khỏi giường, bịt chặt miệng Trần Quế Liên lại.
Lục Tuấn Hiên thấy vậy, trong lòng mặc dù vẫn không biết rốt cuộc họ đã giấu anh việc gì nhưng anh vẫn ấn Thẩm Quân Dao nằm xuống giường theo phản xạ: "Lúc này em không được chạy lung tung, Quân Dao, có việc gì em hãy nói với anh, anh giải quyết giúp em."
Thẩm Quân Dao nước mắt giàn giụa, cô sợ hãi bất an nhìn Lục Tuấn Hiên, làn môi run rẩy nói: "Tuấn Hiên, có phải là dù em làm bất cứ việc gì anh cũng sẽ tha lỗi và tiếp tục yêu em?"
Lục Tuấn Hiên nghĩ cô mới vừa sảy thai, tâm trạng còn chưa ổn định, anh có thể rộng lượng đồng ý với cô: "Ừ! Bất luận em làm việc gì anh cũng đều tha thứ cho em, yêu em."
"Anh hứa đi, anh thề đi." Thẩm Quân Dao nóng lòng nắm giữ bùa hộ mệnh này.
Trình Ly Nguyệt đứng bên lạnh lùng dõi theo, Cung Dạ Tiêu cao lớn đứng ở ngoài cửa, anh cũng chưa từng gặp phải việc nào đặc sắc tới vậy, vì thế anh đợi xem việc gì sẽ diễn ra tiếp theo.
Ánh mắt Lục Nhã Tình mấy lần lén nhìn anh, mặc dù thời điểm hiện tại không thích hợp nhưng cũng không thể ngăn cản được lòng ái mộ của cô đối với người đàn ông này, cho dù trước đây đã bị anh làm cho khốn đốn nhưng không hề ảnh hưởng tới trái tim đập vì anh của cô.
Anh quá đẹp trai, đẹp trai tới mức cô có thể không so đo bất cứ việc gì vì anh.
Tuy nhiên Cung Dạ Tiêu không hề liếc mắt nhìn cô.
Trần Hà cũng cảm thấy Thẩm Quân Dao có điều gì đó giấu mình và chắc chắn đó không phải là chuyện nhỏ, bởi ban nãy cô ta phản ứng quá kịch liệt. Hơn nữa Trần Quế Liên chẳng phải là bác sỹ điều trị sao? Cô ta nói có việc gì không muốn giấu nữa vậy?
Lục Tuấn Hiên lúc này đang an ủi vỗ lưng Thẩm Quân Dao: "Được rồi, dù xảy ra chuyện gì đi nữa anh cũng sẽ tha thứ cho em, đừng sợ.
Trình Ly Nguyệt thực sự muốn xem sắc mặt của Lục Tuấn Hiên sau một thời gian nữa, anh ta thực sự sẽ tha thứ hoàn toàn cho Thẩm Quân Dao sao? Nếu như anh làm vậy, chứng tỏ anh ta yêu Thẩm Quân Dao thật lòng.
"Bác sĩ Trần, tôi nghĩ đã đến lúc cô lên tiếng rồi đấy." Trình Ly Nguyệt nói với bác sĩ Trần.
Thẩm Quân Dao run rẩy trong lòng Lục Tuấn Hiên, lúc này mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía bác sĩ Trần, đợi nghe lời cô ta nói.
Trái tim Thẩm Quân Dao muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, cho dù Lục Tuấn Hiên nói sẽ tha thứ cho cô nhưng cô biết việc này sẽ không dễ dàng được tha thứ như vậy đâu.
Trần Quế Liên không hề căng thẳng, cô chỉ hổ thẹn cúi đầu, hít một hơi thật sâu nói: "Lục lão phu nhân, Lục tiên sinh, việc này tôi cũng phải xin lỗi mọi người, mong mọi người đừng trách cứ Lục phu nhân."
"Cô cứ nói đi, rốt cuộc hai người đã giấu chúng tôi điều gì?" Tới lúc này trong đầu Lục Tuấn Hiên đã nghĩ tới rất nhiều khả năng nhưng anh tuyệt đối không thể ngờ lại là việc về đứa bé.
Anh tưởng rằng lần sảy thai này đã xảy ra việc gì đó, nhưng anh không hiểu lắm về phương điện này nên vẫn chưa nghĩ ra được.
"Bác sĩ Trần, cô mau nói đi! Đừng khiến chúng tôi sốt ruột!" Trần Hà cũng tức giận, con dâu bà vừa mới sảy thai, lúc này mọi người đều ở đây, ồn ào khiến cô không thể nghỉ ngơi, bà muốn cô mau chóng bồi dưỡng sức khỏe để còn mang thai đứa thứ hai.
Trần Quế Liên thở dài, không dám nhìn vào bất cứ ai ở đây, giọng nói rất rõ ràng: "Thực ra... thực ra Thẩm ŧıểυ thư không hề có thai..."
Vừa dứt lời, Lục Tuấn Hiên là người đầu tiên phản bác, ánh mắt anh sắc lạnh nhìn Trần Quế Liên: "Sao lại như vậy được? Cô ấy chảy nhiều máu như vậy? Sao lại không có thai được chứ?"
Trình Ly Nguyệt thực sự muốn trả lời câu hỏi này nhưng cô nghĩ hãy cứ để Trần Quế Liên trả lời sẽ có sức thuyết phục hơn.
Sắc mặt Thẩm Quân Dao trắng bệch, cuối cùng báo ứng đã tìm tới cô, một giờ đồng hồ trước cô vẫn không thể nào ngờ được việc này lại có một kết cục hoàn toàn khác.
"Đúng vậy! Thẩm Quân Dao không phải ra máu sao? Con dâu tôi được đưa ra từ phòng phẫu thuật của các người kia mà? Hơn nữa chúng tôi đều đã xem kết quả siêu âm b của con dâu tôi." Trần Hà cũng ra sức phản bác.
Trần Quế Liên hổ thẹn nhìn họ: "Mọi giấy tờ xác nhận của Thẩm ŧıểυ thư đều do tôi giúp cô ấy ngụy tạo, phẫu thuật chẳng qua cũng chỉ là để qua mắt thôi, máu của cô ấy không phải máu sảy thai mà là kinh nguyệt thông thường, cô ấy không mang thai, chưa từng mang thai."
Câu nói này giống như một quả bom ném thẳng vào Lục Tuấn Hiên, Trần Hà, Lục Nhã Tình, sau đó nổ tung.
Cánh tay đang ôm Thẩm Quân Dao của Lục Tuấn Hiên giật mạnh ra, ánh mắt anh kinh ngạc và phẫn nộ, lồng ngực thở gấp, khàn tiếng nói: "Em thực sự không mang thai sao?"