Trình Ly Nguyệt ngồi xe của Nhan Dương tới nhà hàng, Cung Dạ Tiêu và ông Cung đã đi trước rồi.
Xe của Nhan Dương dừng ở trước cửa nhà hàng: "Trình ŧıểυ thư, nhà hàng phòng vip số sáu trên lầu ba, cô tự lên nhé!"
"Được thôi, cám ơn!"
"Đừng khách sáo." Nhan Dương mỉm cười nhìn theo Trình Ly Nguyệt, từ khi cô làm việc cho Cung Dạ Tiêu, Trình Ly Nguyệt chính là người phụ nữ lễ độ nhất, không hề tỏ ra hống hách, chả trách Cung tổng lại thích cô ấy tới vậy, mọi chuyện đều có đa͙σ lý của nó.
Nếu như là người phụ nữ khác, được lòng người đàn ông như Cung Dạ Tiêu thì đâu thể nào coi trợ lý bên cạnh anh ra gì? Mặc dù tới thời điểm hiện tại, bên cạnh Cung Dạ Tiêu chưa từng xuất hiện người phụ nữ nào, nhưng Nhan Dương cũng có thể tưởng tượng ra vậy.
Trình Ly Nguyệt đi thẳng tới lầu ba, nói với nhân viên phục vụ là phòng số sáu, nhân viên phục vụ mỉm cười dẫn cô đi.
Nhân viên phục vụ gõ cửa phòng, sau đó đẩy cửa ra, Trình Ly Nguyệt đứng ở ngoài cửa, đang định mỉm cười bước vào, bất ngờ nhìn thấy ngồi ở bàn ăn ngoài Cung Dạ Tiêu ra còn có một bóng người uy nghiêm, ông Cung.
Lồng ngực Trình Ly Nguyệt như nghẹt thở, cô hít thở thật sâu, chuẩn bị thực hiện động tác bỏ chạy, cô quay người bước đi.
Trình Ly Nguyệt trong lòng hoảng sợ, cúi đầu bước nhanh ra cửa, sau lưng Cung Dạ Tiêu cũng vội vàng chạy tới, lên tiếng gọi cô lại: "Ly Nguyệt đừng đi."
Trình Ly Nguyệt quay đầu lại trừng mắt nhìn anh: "Tại sao anh không nói với em, bữa cơm này có cả ông anh nữa."
Bây giờ ấn tượng của cô về ông Cung chỉ dừng lại ở việc ông muốn cướp con trai cô, vì thế bây giờ cô không muốn gặp ông.
Cung Dạ Tiêu bất giác bật cười: "Ông anh muốn gặp em, em yên tâm, ông sẽ không cướp ŧıểυ Trạch đâu."
Trình Ly Nguyệt cắn môi, không giấu lo lắng hỏi: "Vậy ông tới đây muốn nói gì với em?"
"Anh cũng không biết ông muốn nói gì với em, ông chỉ nói muốn gặp em, nhưng anh xin bảo đảm, ông sẽ không nhắc tới chuyện của ŧıểυ Trạch nữa." Cung Dạ Tiêu bảo đảm với cô.
Trình Ly Nguyệt nhìn anh, ngẫm nghĩ một lát, tay vẫn nắm chặt thể hiện cô vẫn rất lo lắng.
Cung Dạ Tiêu xòe tay nắm lấy bàn tay cô, an ủi một tiếng: "Đừng sợ, vào cùng anh, ăn một bữa cơm với ông, được không?"
"Em... em không dám." Trình Ly Nguyệt đành thành thực trả lời.
"Ngốc ạ, có anh mà, em có gì mà không dám chứ? Lẽ nào sau này em gả cho anh, cả năm cũng không gặp ông anh?"
Trình Ly Nguyệt ngạc nhiên ngẩng đầu thì bắt gặp ánh mắt mỉm cười của anh, bị lời nói của anh làm cho kinh ngạc.
Cung Dạ Tiêu nhân cơ hội này dắt tay cô về phía phòng riêng, khi lại gần, bước chân Trình Ly Nguyệt có phần chậm lại, Cung Dạ Tiêu đẩy cửa ra, vươn tay nửa kéo nửa đẩy cô vào trong.
Ông Cung nhìn Trình Ly Nguyệt bước vào, hơi buồn cười nói: "Nhìn thấy ông, cháu chạy gì chứ! Lẽ nào ông có thể ăn thịt người sao?"
Trình Ly Nguyệt đỏ bừng mặt, nấp trong lòng Cung Dạ Tiêu.
Trong mắt ông Cung, cô giống như một đứa bé đang giận dỗi, ông mỉm cười an ủi: "Cháu yên tâm! Hôm nay ông gặp cháu không phải vì chuyện của ŧıểυ Trạch mà vì chuyện của cháu và Dạ Tiêu."
Cung Dạ Tiêu kéo cô gái trong lòng mình ra, dắt tay cô ngồi xuống.
Trình Ly Nguyệt ngồi ngay ngắn, ánh mắt lộ vẻ sợ hãi nhìn ông Cung ở trước mặt. Nhớ tới lần gặp mặt lần trước của họ, cô giận dữ bỏ về, tới giờ cô vẫn không biết phải nói gì với ông.
"Ông à, ông có gì cũng đừng giấu nữa, mau nói đi!" Cung Dạ Tiêu mỉm cười hỏi ông.
"Điều ông muốn nói vẫn là ông có thể đồng ý cho hai đứa đến với nhau, nhưng nhất định phải đợi hai năm nữa mới được kết hôn." Ông Cung kiên định nói.
Đầu Trình Ly Nguyệt muốn nổ tung, nhìn Cung Dạ Tiêu, thì ra anh và ông Cung có thỏa thuận như vậy? Cho phép họ đến với nhau nhưng trong vòng hai năm không được kết hôn?
"Ông ơi, ông có thể không can thiệp vào việc kết hôn của chúng con không?" Cung Dạ Tiêu rầu rĩ.
"Không được, đây là yêu cầu của ông, hơn nữa, hai đứa ngoài việc chưa kết hôn ra thì vẫn chung sống với nhau bình thường, đâu ảnh hưởng gì."
Ông Cung nhìn Trình Ly Nguyệt bằng ánh mắt vẩn đục, đột nhiên lên tiếng xin lỗi: "Ông xin lỗi vì một số lời đã nói ra trong lần gặp mặt trước, cháu đừng để bụng, khi đó ông suy nghĩ chưa thấu đáo."
Lồng ngực Trình Ly Nguyệt như thắt lại, cô nhìn ông Cung, cảm giác không dám nhận lời xin lỗi của ông, cô vội vàng lắc đầu: "Không, khi đó cháu cũng nói chuyện quá nóng nảy, ông không trách cháu là được rồi."
"Đương nhiên ông không trách cháu, ông hiểu lòng quyết tâm bảo vệ con của người làm mẹ như cháu, là ông đã quá ích kỉ, chỉ lo nghĩ cho lập trường của nhà họ Tiêu mà không đứng trên lập trường của cháu để suy nghĩ, bây giờ ông thấy mình cần phải bù đắp lại."
Trình Ly Nguyệt nhìn Cung Dạ Tiêu, muốn hỏi anh xem suy nghĩ của ông là gì, Cung Dạ Tiêu lúc này cũng không nhìn thấu suy nghĩ của ông, anh thầm lắc đầu.
Ông Cung nhìn Trình Ly Nguyệt nói: "Ông sẽ để lại cho cháu một phần tài sản trong di trúc của mình, là một khu nghỉ dưỡng tư nhân ở nước E, dự tính tài sản chí ít là khoảng hai tỷ nhân dân tệ, sẽ được chuyển sang tên của cháu."
khu nghỉ dưỡng tư nhân ở nước E? Nước E được mệnh danh là thánh địa nghỉ dưỡng tuyệt vời nhất thế giới, sở hữu một khu nghỉ dưỡng tư nhân ở đó chắc chắn là cấp bậc phú hào.
Trình Ly Nguyệt mở tròn mắt, vội vàng xua tay: "Không, không, không, cháu không thể nhận tài sản của ông được, ông hãy lấy lại đi!"
"Ông để lại cho em thì em cứ nhận đi." Cung Dạ Tiêu mỉm cười khuyên cô.
Ông Cung cũng gật đầu nói: "Việc này đã viết vào trong di chúc của ông rồi, không sửa được, vì thế cháu cứ nhận đi."
Trình Ly Nguyệt muốn bật khóc, hai ông cháu này sao lại bá đa͙σ vậy, tặng quà cũng không thể sửa đổi được?
"Cháu thực sự không thể nhận..." Trình Ly Nguyệt thực sự không thể nhận món quà này.
"Được rồi, không nói việc này nữa, ăn cơm thôi." Ông Cung đánh trống lảng, Cung Dạ Tiêu cũng nhấn nút gọi phục vụ, chả mấy chốc nhân viên phục vụ đã đẩy xe thức ăn vào.
Trình Ly Nguyệt trong lòng thấp thỏm, hai năm tới không được phép kết hôn với Cung Dạ Tiêu, cô không có ý kiến gì, vừa hay cô cũng muốn có thời gian thích nghi, nhưng tặng cô một khu nghỉ dưỡng? Món quà này quá lớn.
Ông Cung nhìn hai người trẻ tuổi trước mắt, càng nhìn càng thấy có tướng vợ chồng, ông bất giác bật cười: "Trình nha đầu, ông hỏi cháu, ông không cho phép hai đứa kết hôn trong vòng hai năm tới, cháu có ý kiến gì không?"
Trình Ly Nguyệt nghe xong liền lắc đầu: "Cháu không có ý kiến gì cả. Vừa hay cháu cũng không muốn vội vàng kết hôn như vậy."
Cung Dạ Tiêu ngồi bên sắc mặt sa sầm, cô ấy dám nói là không muốn kết hôn với anh?
Ông Cung cũng có phần kinh ngạc, xem ra trong mối tình anh, Trình Ly Nguyệt mới là người thư thả nhất, ông không khỏi cảm than, chả trách cháu nội ông lại sốt ruột tới vậy!