Đối với việc mình cũng nằm trong danh sách tới vùng chiến loạn lần này, Cung Muội Muội không hề nghi ngờ gì cả, dù sao đây cũng là mệnh lệnh của cấp trên, cô chỉ cần phục tùng. Trước khi lựa chọn công việc này, cô cũng đã được nhắc nhở rằng sẽ được cử đi làm việc ở các nước nguy hiểm, Cung Muội Muội cũng không có ý định chùn bước.
Nhậm San San ngồi trong phòng làm việc của mình, vừa rồi khi trưởng phòng đọc danh sách, cô nghe rất rõ ràng, khi đọc tới tên của Cung Muội Muội, khóe miệng cô khẽ mỉm cười, công việc nguy hiểm thế này, thiên kim đại ŧıểυ thư như Cung Muội Muội phải làm thế nào để bảo vệ mình.
Dạ Lương Thành cho dù có thích cô ta thế nào đi nữa cũng không can thiệp vào công việc của cô ta, bây giờ, Dạ Lương Thành sẽ phải bảo vệ cô ta ra sao?
Cung Muội Muội cầm điện thoại lên, bước tới hành lang yên tĩnh, gọi vào số điện thoại của Dạ Lương Thành ở căn cứ. Cô phải báo việc này cho anh, để anh khỏi phải lo lắng.
"Alo!" Giọng trầm cuốn hút như thể nói sát bên tai, toát ra sự quyến rũ nam tính.
Cung Muội Muội lần nào nghe thấy giọng nói của anh, toàn thân cũng đều cảm thấy tê dại, giọng anh quá hay, nghe mãi không biết chán.
"Em nói với anh việc này, anh đừng ngạc nhiên nhé!" Cung Muội cảnh báo trước.
"Em nói đi!" Đầu bên kia, Dạ Lương Thành đợi cô nói.
"Em vừa nhận được một nhiệm vụ, em được cử tới nước X làm phiên dịch, ba ngày nữa sẽ xuất phát."
"Cái gì?" Đầu bên kia, giọng anh lập tức căng thẳng, "ai phái em đi?"
"Cấp trên! Lần này tổng cộng có sáu người, do em thành thạo tiếng nước X nên em cũng nằm trong số đó."
"Không đi có được không?" Giọng Dạ Lương Thành hỏi rất nghiêm túc.
"Lương Thành, em biết anh lo lắng cho em, nhưng em nhất định phải đi, đây chính là tâm nguyện của em khi làm công việc này, cho dù nguy hiểm em cũng không trốn tránh." Cung Muội Muội hít thở thật sâu, vô cùng kiên quyết.
Dạ Lương Thành trầm ngâm vài giây: "Được, anh sẽ không phản đối em đi."
"Anh yên tâm, em nhất định sẽ thận trọng, em nghe nói nhiệm vụ lần này không cần tiếp xúc với các thành phần nguy hiểm." Cung Muội Muội an ủi.
Dạ Lương Thành đầu dây bên kia than một tiếng: "Anh đương nhiên là không yên tâm rồi, nhưng đây là công việc của em, anh ủng hộ em."
"Vâng!" Cung Muội Muội mỉm cười, được anh ủng hộ, cô rất vui.
"Thu dọn hành lý cẩn thận, đừng quên thứ gì nhé." Dạ Lương Thành nhắc nhở một câu.
"Anh yên tâm đi! Em sẽ thu dọn cẩn thận, vậy em ngắt máy nhé!" Cung Muội Muội nói xong liền nghe sau lưng có người gọi mình: "Muội Muội, điện thoại của cô."
Cung Muội Muội liền nhấn ngắt máy, về lại bàn làm việc nhận điện thoại.
Người đàn ông ở căn cứ xa xôi cầm chặt điện thoại, sắc mặt không hề nhẹ nhõm, tiếp theo đó anh gọi tới một số điện thoại, nói với người ở đầu dây bên kia: "Tôi xin tới nước X chi viện."
"Lương Thành, sao đột nhiên lại quyết định như vậy? Lần này chúng tôi không giao nhiệm vụ cho các anh."
"Tôi sẽ tổ chức đội tinh anh hai mươi người, ba ngày sau sẽ cùng đi với máy bay quân sự của bộ phận phiên dịch, anh hãy sắp xếp đi."
"Lương Thành, anh chắc chắn chứ?"
"Tôi vô cùng chắc chắn." Giọng nói của Dạ Lương Thành rất kiên quyết.
Để cô đi một mình sao anh có thể yên tâm? Nếu như không đích thân đi bảo vệ sự an toàn cho cô, Dạ Lương Thành chỉ sợ sẽ gặp phải ác mộng triền miên.
Hoắc Yên Nhiên ngồi trong phòng làm việc, trong lòng thấp thỏm không yên, Cung Dạ Tiêu không chịu gặp cô, vậy anh sẽ dùng thủ đoạn gì để trừng phạt cô? Điều này khiến cô không thể tập trung làm việc, trong đầu toàn hình bóng của Cung Dạ Tiêu.
Khi tâm trạng cô bị nỗi sợ hãi chiếm cứ từng chút một, điện thoại di động trước mặt cô bỗng nhiên đổ chuông khiến cô giật mình, cô vội vàng cầm điện thoại lên, nhìn số điện thoại gọi tới, cô không khỏi chột dạ, vội dùng tiếng Anh để nghe: "Alo, Nina, sao vậy?"
"Boss, vừa rồi cổ phiếu bán ra đã bị mua hết trong vòng ba giây."
"Cái gì? Sao lại như vậy?" Hoắc Yên Nhiên hoảng hốt đứng bật dậy.
"Boss, xem ra chúng ta đã gặp phải người cố tình gom cổ phiếu của chúng ta." Nina ở đầu dây bên kia lo lắng nói.
Hoắc Yên Nhiên mở tròn mắt, cô nhìn qua cửa sổ sang tòa nhà chọc trời ở phía đối diện, người ngồi sụp xuống ghế, là Cung Dạ Tiêu đang nhằm vào công ty của cô sao?
"Boss, sao vậy?"
"Bán ra bao nhiêu cổ phiếu vậy?"
"Gần hai triệu cổ phiếu, bên mua giấu tên."
Hoắc Yên Nhiên thở mạnh một hơi, đây là ba mươi phần trăm cổ phiếu của công ty cô, giá gần một tỷ usd.
"Boss, nếu như đối phương có ý đồ xấu, công ty chúng ta e rằng đang bị đối phương tấn công kiểu đột kích."
"Hãy giữ bình tĩnh, việc này tôi sẽ giải quyết." Hoắc Yên Nhiên biết rằng nhất định là Cung Dạ Tiêu đã ra tay, không ngờ anh lại trút giận lên công ty của cô, nếu như Cung Dạ Tiêu tiếp tục ra tay, vậy thì công ty mà cô nỗ lực suốt mấy năm qua sẽ ngay lập tức phá sản.
Cô cắn môi, cầm túi, vội vàng đẩy cửa bước ra.
Cô cần tới tìm Cung Dạ Tiêu, cô phải làm rõ xem rốt cuộc anh ta muốn làm gì, anh ta có thể trách cô nhưng tuyệt đối không được cướp đi công ty của cô.
Xe của Hoắc Yên Nhiên dừng lại ở vệ đường trước cửa công ty Cung Dạ Tiêu, cô xách túi vội vàng bước lên bậc thềm, bất chấp tất cả lao vào thang máy.
Khi cô ra khỏi thang máy, Nhan Dương đang đợi cô, lần này, giọng nói của Hoắc Yên Nhiên vô cùng kiên quyết: "Trợ lý Nhan, tôi nhất định phải gặp Cung Dạ Tiêu, hãy để tôi gặp anh ấy."
"Hoắc ŧıểυ thư, mời đi bên này." Nhan Dương không hề ngăn cản cô.
Hoắc Yên Nhiên ngạc nhiên nhìn cô ta: "Anh ấy đồng ý gặp tôi sao?"
"Đúng vậy." Nhan Dương gật đầu, vừa rồi cô đã gọi điện cho Cung Dạ Tiêu, Cung Dạ Tiêu đồng ý gặp cô ấy.
Hoắc Yên Nhiên lo lắng, bây giờ đối diện với người đàn ông này cô chỉ có sợ hãi và bất an.
Nhan Dương đẩy cửa mời cô vào, Hoắc Yên Nhiên nhìn người đàn ông đang ngồi trên sofa, dáng ngồi hấp dẫn, cho dù nɠɵạı hình của anh vô cùng xuất sắc nhưng lúc này ánh mắt anh vô cùng lạnh lùng băng giá, giống như một con dã thú đang nổi giận, lúc nào cũng có thể xé nát đối thủ.
Hoắc Yên Nhiên trong lòng khiếp sợ, thở dốc một hơi, cô chủ động xin lỗi nói: "Dạ Tiêu, em xin lỗi vì việc tối qua, là em đã sai, em không nên làm như vậy, em xin lỗi, anh có thể tha lỗi cho em được không?"
Cô hạ mình, bây giờ cô chỉ muốn bảo vệ công ty khỏi tay người đàn ông này.
Cung Dạ Tiêu nheo mắt, đôi chân dài bắt chéo lên nhau, nhìn cô không hề có ý nương tình, anh lạnh lùng nhìn xoáy vào cô: "Sao cô có gan làm vậy!"
"Dạ Tiêu, em thực sự thích anh, trong bữa tiệc mừng sinh nhật công ty, em đã yêu anh ngay từ cái nhìn đầu tiên, không... trước đó nhìn hình anh trên tạp chí em đã rung động. Chỉ vì em quá thích anh nên, bị tình yêu làm cho đầu óc mụ mị, mới làm ra việc ngu ngốc đó." Hoắc Yên Nhiên cắn môi, đôi mắt đỏ hoe, dáng vẻ đáng thương.