Cô vẫn còn nhớ cái đêm cô tiễn anh, trong xe đã cùng anh hôn sâu suốt năm phút, những ngày này cô cứ nghĩ tới cảnh đó lại thấy tai nóng bừng, vô cùng bối rối.
Khi Cung Muội Muội hiệu đính tài liệu, đồng nghiệp bên cạnh cô vội ngồi xuống: "Muội Muội, bộ trưởng Nhậm lại tới làm việc rồi, em phải cẩn thận đấy."
Cung Muội Muội sững sờ một lát, Nhậm San San quay lại làm việc nhanh vậy sao? Cô ta không cần nghỉ ngơi nữa sao?
Mặc dù lần này Nhậm San San phạm lỗi nhưng do thành tích xuất sắc trước đây, cộng thêm lần này sai lầm vì tình cảm, nếu đã được cấp trên tha thứ, không cách chức, chỉ lệnh cho cô ta viết bản kiếm điểm mười ngàn chữ nộp lên.
Vị trí của Cung Muội Muội hiện giờ cách xa Nhậm San San, cô ngồi trong phòng làm việc lớn ngẩng đầu nhìn về phía văn phòng của Nhậm San San, quả nhiên thấy có bóng người đang đi đi lại lại.
"Muội Muội, em đoán xem Nhậm San San có gây khó dễ gì với em không?"
"Công việc của em và cô ta không có xung đột, chắc sẽ không gây khó dễ gì với em." Cung Muội Muội đáp.
"Cô ta thù dai lắm, lần này em làm cô ta bẽ mặt, chắc chắn sẽ nghĩ cách báo thù."
Cung Muội Muội không hề sợ Nhậm San San, không chỉ vì sau lưng cô có Dạ Lương Thành ủng hộ mà còn có sự bảo vệ của nhà họ Cung, vì thế cô có lòng tin.
Nhậm San San đột nhiên đi ra khỏi phòng làm việc, tới thẳng chỗ Cung Muội Muội, Cung Muội Muội lập tức đứng dậy nhìn cô ta.
"Cung Muội Muội, chúng ta nói chuyện một lát."
"Không có gì để nói cả." Cung Muội Muội không muốn nói chuyện với cô ta.
"Nếu như cô không ra, vậy thì tôi sẽ nói cho mọi người biết cô là ai." Nhậm San San cười nhạt, thân phận của cô vẫn chưa công khai.
"Việc này không ảnh hưởng gì tới tôi cả!" Cung Muội Muội nheo mắt, không nể mặt.
"Gần đây có rất nhiều đối tượng bị bắt cóc đều là những cô gái như cô, cô chắc chắn muốn tiết lộ thân phận chứ?" Nhậm San San uy hiếp.
Cung Muội Muội đành phải nghiến răng rời khỏi vị trí: "Cô muốn nói gì?"
Nhậm San San đi trước, Cung Muội Muội theo sau, khi tới ban công không có người, Nhậm San San quay đầu lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô: "Cung Muội Muội, cô vẫn dám tiếp tục ở đây làm việc."
"Tại sao tôi không dám? Người làm sai đâu phải tôi." Cung Muội Muội nhíu mày phản bác.
Nhậm San San ánh mắt đố kị nhìn cô: "Được, hãy đợi đấy, cô nghe cho rõ đây, tôi sẽ không dễ dàng tha cho cô đâu, tôi nói rõ với cô rằng, sẽ có một ngày cô phải rời khỏi bộ nɠɵạı giao."
"Cô đang uy hiếp tôi sao?" Cung Muội Muội sắc mặt sa sầm.
"Tôi đang tuyên chiến với cô, đồng thời cũng cảnh cáo cô, nếu cô không thông minh bằng tôi, không nỗ lực bằng tôi, cô chỉ có thể thất bại." Nhậm San San nheo mắt, cô ta nhìn thấu điểm này của Cung Muội Muội, Cung Muội Muội là cô gái có lòng tự tôn rất mạnh, cô không thiếu gì cả, cách tốt nhất để đánh bại cô là hạ gục lòng tự tôn của cô, khiến cô trở thành kẻ thất bại.
Không thể phủ nhận, lời nói lúc này của Nhậm San San khiến Cung Muội Muội bừng bừng đấu trí, cô nghiến răng nói: "Cô yên tâm, tôi không dễ bị đánh bại vậy đâu, có lẽ sẽ có một ngày người phải rời đi là cô."
"Đừng tự tin tới vậy, chỉ cần cô ở lại bộ nɠɵạı giao một ngày thì cô sẽ có một ngày không đánh bại được tôi."
Nhậm San San hừ một tiếng: "Vậy thì hãy dựa vào bản thân cô, không được dựa vào đàn ông."
"Tôi sẽ dựa vào bản thân mình." Cung Muội Muội nghiến răng khẳng định.
Ánh mắt Nhậm San San không che giấu lòng đố kỵ: "Rốt cuộc Dạ Lương Thành thích cô ở điểm nào?"
"Chắc chắn là ưu điểm mà cô không có." Cung Muội Muội tự tin trả lời sau đó quay người bỏ đi.
Sau lưng, Nhậm San San tức nổ phổi, cô Cung Muội Muội này quá ngông cuồng, cô thề rằng sẽ khiến cô ta thê thảm ở bộ nɠɵạı giao.
Buổi trưa, trợ lý của Linda thu dọn đồ đạc rời khỏi công ty, nhân viên công ty cũng đột nhiên rảnh rỗi hẳn, giống như không có việc gì làm.
Trình Ly Nguyệt gõ cửa phòng Linda, Linda chống trán, vẻ mặt tâm trạng ngồi ở vị trí làm việc.
"Hôm nay lại nhận được điện thoại của mấy khách hàng nữa, họ thà mất tiền cọc cũng quyết từ bỏ công ty chúng ta."
"Nhất định là do Hoắc Yên Nhiên giở trò."
"Ngoài cô ta ra còn có ai vào đây nữa? Chị đã nói việc này với Kaman phu nhân, bà ấy rất ngạc nhiên và nói, trong vòng một tháng nếu không nhận được mười đơn hàng trở lên, công ty chúng ta sẽ giải thể."
"Vậy chúng ta hãy đi tìm kiếm khách hàng."
"Không dễ dàng như vậy, chị nghĩ chúng ta hãy chuẩn bị để giải tán thôi." Linda có chút buồn bã thất vọng, cô thực sự mất đi niềm tin.
"Đừng như vậy, chúng ta cố gắng thêm chút nữa." Trình Ly Nguyệt an ủi.
"Ý của Kaman phu nhân cũng là để chúng ta chuẩn bị giải tán, bà không muốn lãng phí thêm tiền bạc ở đây nữa, hơn nữa chị nghe bà nói muốn đóng cửa cả công ty Kaman." Sắc mặt Linda thoáng vẻ buồn bã, đây là công ty cô đã làm việc hơn hai mươi năm, đã có tình cảm.
Cô bước chân vào đây khi mới hai mươi tuổi, trở thành trợ lý của Kaman phu nhân, từng bước từng bước đi tới ngày hôm nay, tình cảm này người thường khó lòng hiểu nổi. Cô đã trải qua cả thời kì thăng trầm của Kaman, tới nay công ty sắp đóng cửa.
Trình Ly Nguyệt nhìn cô nói: "Nếu không nghĩ ra được gì thì hãy ra ngoài thư giãn, chúng ta tìm nơi nào đó ngồi nói chuyện."
Đây cũng chính là thứ mà Linda muốn, ngồi ở đây tâm trạng của cô sẽ càng tồi tệ.
Hai người lái xe đi, chuẩn bị tìm một nơi yên tĩnh nào đó để uống trà, lần này là Trình Ly Nguyệt mời, hiện giờ trong thẻ của cô cũng có tiền, biết bình thường Linda thích tới những nơi sang trọng cô liền dẫn Linda vào một quán trà cao cấp.
Hai người bước tới vị trí gần cửa sổ ngồi xuống, Trình Ly Nguyệt gọi điểm tâm và trà, lúc này trong đại sảnh có ba quý bà cao tuổi cười nói bước vào, ánh mắt Trình Ly Nguyệt vô tình nhìn qua.
Cô lập tức giật mình, một trong số họ là Trần Hà, mẹ của Lục Tuấn Hiên, mẹ chồng trước đây của cô.
Khi Trần Hà đang tìm vị trí ngồi liền nhìn thấy Trình Ly Nguyệt, bà ta mặt biến sắc, ánh mắt không giấu vẻ oán hận.
"Chúng ta ngồi sang bên kia đi! Ngồi gần cửa tầm nhìn đẹp." Trần Hà nói với hai người bạn, họ chơi xong mạt chược ở gần đây bây giờ ra uống nước.
Bà ta chỉ vị trí đối diện Trình Ly Nguyệt, còn mình cũng chọn ngồi ở hướng đối diện với cô, ánh mắt mỉa mai, nhìn thẳng Trình Ly Nguyệt.
Trình Ly Nguyệt không nói với Linda, cô chỉ lạnh nhạt mặc kệ ánh mắt của Trần Hà.
"Có một vài người đấy! Trời sinh ra đã không có số hưởng vinh hoa phú quý!" Trần Hà nói rất lớn tiếng.
"Chị Hà, chỉ nói ai thế?"
"Thì là có một số người đó!" Ánh mắt Trần Hà mỉa mai nhìn Trình Ly Nguyệt: "Trời sinh thân phận thấp hèn, không thể đổi đời."