"Rất xứng với em." Cung Dạ Tiêu khen ngợi một tiếng.
Trình Ly Nguyệt cũng sững sờ, món quà này do chính cô thiết kế, nhưng quá quý giá.
"Anh đeo giúp em." Cung Dạ Tiêu cầm lên, khi Trình Ly Nguyệt còn đang sững sờ, tóc ở cổ cô đã được vén sang một bên, anh đang đeo sợi dây chuyền lên chiếc cổ trắng ngần của cô.
Trình Ly Nguyệt vuốt nhẹ mặt dây chuyền mát lạnh, Cung Dạ Tiêu mỉm cười, món trang sức này thực sự thích hợp với cô, kết hợp với vùng xương quai xanh xinh đẹp như ngọc của cô tạo lên một bức tranh tuyệt đẹp.
Cung Dạ Tiêu như bị hớp hồn, anh cúi người hôn nhẹ lên xương quai xanh ngọc ngà của cô: "Rất đẹp."
Trình Ly Nguyệt đeo sợi dây chuyền mà chính mình thiết kế, nhưng cảm thấy có phần nặng nề, cô nhận nhiều đồ của anh như vậy cũng có nghĩa là càng ngày cô càng không thể phân biệt rạch ròi với anh.
Lúc này ở trong nước là khoảng mười giờ sáng, tối qua Hoắc Yên Nhiên ngồi máy bay suốt một đêm, chỉ ngủ trên máy bay, vừa xuống máy bay đã lập tức chạy tới nhà họ Cung.
Việc này cô phải báo ngay cho ông Cung biết, để ông ra mặt ngăn cản Trình Ly Nguyệt và Cung Dạ Tiêu. Trên thế gian này, người có thể ngăn cản Cung Dạ Tiêu chỉ có một mình ông Cung.
Nhà họ Cung.
Ông Cung không hề biết Trình Ly Nguyệt đã dẫn con ra nước ngoài, ông chỉ đang đợi Cung Dạ Tiêu lần này đi công tác về thì dẫn ŧıểυ Trạch tới thăm ông.
Không ngờ, Hoắc Yên Nhiên không mời mà tự tới.
"Ông." Hoắc Yên Nhiên mỉm cười bước vào, cô phát hiện ra ông Cung vẫn còn dùng tẩu để hút thuốc, vì thế lần này cô tặng ông mọt chiếc tẩu thuốc bằng ngọc màu trắng rất đẹp để lấy lòng ông.
Ông Cung nhìn thấy quà mà cô tặng, đích thực rất yêu thích.
"Con tới thì cứ tới, còn quà cáp mà làm gì?" Ông Cung khách khí nói.
"Ông, còn vừa nhìn thấy chiếc tẩu thuốc này liền cảm thấy rất đẹp, rất thích hợp với ông, vì thế con mua nó liền." Hoắc Yên Nhiên cười nói.
Khi ông Cung ngắm nghía chiếc tẩu thuốc, Hoắc Yên Nhiên giả bộ kinh ngạc lên tiếng: "Ông, ông có biết con đã gặp ai ở nước M không?"
"Con gặp ai vậy?" Ông Cung hiếu kì hỏi.
"Con gặp cháu nội của ông."
"Dạ Tiêu?"
Hoắc Yên Nhiên gật đầu, đôi môi hồng đào mím chặt, vẻ mặt đầy tâm trạng.
"Sao vậy? Sao con không đợi nó cùng ngồi máy bay của nó về?" Ông Cung hỏi.
Hoắc Yên Nhiêt lập tức tỏ ra buồn bã tủi thân: "Con đâu có tư cách ngồi ở máy bay của anh ấy! Bên cạnh anh ấy có người phụ nữ khác đi cùng!"
Ông Cung ngạc nhiên nói: "Sao cơ? Nó đi cùng ai?"
Hoắc Yên Nhiên buồn bã chớp mắt nói: "Là Trình Ly Nguyệt, lần này con đi tham gia lễ trao giải của ngày hội đá quý quốc tế, nào ngờ gặp Dạ Tiêu đi cùng Trình Ly Nguyệt, Trình Ly Nguyệt không biết lấy đâu ra bản thảo, và cũng giành được giải thưởng."
Ánh mắt ông Cung thoáng vẻ tức giận, cháu ông nói ra nước ngoài công ta thực ra là đi chơi cùng Trình Ly Nguyệt? Cháu nội ông dám nói dối ông.
Hoắc Yên Nhiên lập tức nắm bắt cơ hội tiếp tục nói: "Càng quá đáng là... Món trang sức Trình Ly Nguyệt thiết kế trở thành vật phẩm bán đấu giá, vốn dĩ chỉ có hơn một triệu usd, nhưng đã bị Cung Dạ Tiêu dùng mười triệu usd để mua, khiến đêm đó cô ta trở thành tâm điểm chú ý!"
Ông Cung nghe xong, tức giận sa sầm mặt: "Cái gì? Mười triệu usd để mua một món đồ trang sức?"
"Chỉ là một sợi dây chuyền, chi phí bỏ ra mới có mấy chục nghìn usd, con nghĩ chắc chắn là Trình Ly Nguyệt muốn đòi tiền, sau đó dùng cách này để móc tiền của Dạ Tiêu. Đấu giá xong, Dạ Tiêu sẽ phải trả cho cô ta một triệu usd, con nghĩ bây giờ tiền đã được chuyển vào thẻ của cô ta rồi." Hoắc Yên Nhiên cắn môi tức giận.
Ông Cung cũng rất giận, cháu nội của ông không những nói dối ông mà còn vung tay tiêu tiền cho Trình Ly Nguyệt, thật sự khiến ông thất vọng.
Hoắc Yên Nhiên thấy ông Cung đang vô cùng tức giận, trong lòng mừng thầm, bây giờ Trình Ly Nguyệt coi như đi đời.
"Vậy bây giờ chắt nội của ông ở đâu?" Ông Cung lập tức nghĩ tới vấn đề này.
"Không ngờ Trình Ly Nguyệt vì đi chơi, tới con cũng không chăm. Cô ta còn xứng đáng làm mẹ nữa không?" Hoắc Yên Nhiên lập tức thêm dầu vào lửa.
"Quả thực đứa bé này không thể để cô ta nuôi dưỡng được." Ông Cung đập mạnh xuống bàn.
Hoắc Yên Nhiên lập tức mừng thầm, lần này ông Cung sẽ cùng Trình Ly Nguyệt tranh giành con! Nếu như không có con ở giữa, cô ta còn có cơ hội tiếp cận với Cung Dạ Tiêu hay không?
Hiện tại, người khiến Cung Dạ Tiêu không thể yên tâm chính là con thôi! Còn Trình Ly Nguyệt thì lợi dụng cơ hội đó để quyến rũ anh, lợi dụng con để trói buộc anh.
"Ông, ý của ông là sẽ đón ŧıểυ Trạch về nhà họ Cung nuôi dưỡng?" Hoắc Yên Nhiên hiếu kì hỏi dò.
Ông Cung giận dữ nói: "Nếu cô ta không muốn nuôi dưỡng ŧıểυ Trạch vậy thì nhà họ Cung sẽ nuôi."
"Ông, ông yên tâm, con sẽ giúp chăm sóc ŧıểυ Trạch." Hoắc Yên Nhiên mỉm cười nói, vậy là cơ hội của cô tới rồi, nếu cô và ŧıểυ Trạch gây dựng được một tình cảm tốt, vậy thì trái tim Cung Dạ Tiêu chắc chắn sẽ hướng về cô.
Ông Cung sai quản gia gọi vào số điện thoại của Cung Dạ Tiêu, điện thoại đang tắt mắt, có lẽ đang trên máy bay, ông Cung đành nén lửa giận.
Nhưng việc này ông nhất định phải tìm cháu nội nói chuyện.
Trên máy bay.
Trình Ly Nguyệt ngồi trên sofa, tay vuốt ve sợi dây chuyền, đã không còn mát lạnh nữa mà có hơi ấm của cơ thể cô, trở lên ấm áp, giống như trái tim của cô lúc này được hơi ấm bao phủ.
Cung Dạ Tiêu ngồi vắt chân, tư thế khoan thai, ánh mắt không nhìn ra khung cảnh bên ngoài, thì lại nhìn cô.
Trình Ly Nguyệt đã quen với ánh mắt của anh, vì thế cũng tự nhiên hơn rồi.
Trình Ly Nguyệt bất giác nhớ tới một việc, trong lòng không khỏi lo lắng: "Anh nói xem Hoắc Yên Nhiên sẽ nói với ông Cung ra sao về việc của chúng ta ở lễ trao giải? Ông anh nghe được sẽ có phản ứng gì?"
Cung Dạ Tiêu nheo mắt, cũng không giấu cô: "Nếu như Hoắc Yên Nhiên thêu dệt thêm chuyện, ông anh chắc chắn sẽ rất giận."
"Vậy thì phải làm sao?" Trình Ly Nguyệt thở dài, bây giờ cô thực sự không muốn khiến ông Cung tức giận.
"Yên tâm đi, cứ giao cho anh." Cung Dạ Tiêu an ủi.
Trình Ly Nguyệt không thể yên tâm, cô nhìn anh, trong thoáng lo lắng, anh sẽ xử lý thế nào? Đó là ông của anh, là người bề trên, để anh một mình chịu đựng cơn giận của ông, trong lòng cô vô cùng không dễ chịu.
"Hay là em cùng anh về nhà họ Cung giải thích việc này, nói với ông, em không cần tiền của anh." Trình Ly Nguyệt nghĩ ra được một chủ ý.
Cung Dạ Tiêu sa sầm sắc mặt, nhìn thẳng vào cô: "Tiền anh đưa cho em em cứ yên tâm giữ lấy, về phía ông, anh sẽ tự xử lý."
"Nhưng..." Trình Ly Nguyệt thực sự rất muốn giúp anh.
"Em cứ yên tâm chăm sóc con, anh sẽ không để ai tới làm phiền hai mẹ con em." Cung Dạ Tiêu kiên quyết bảo đảm.