Cung Muội Muội bốn giờ tới nơi, có cảm giác đi đường mệt mỏi.
"Em đã đi đâu đấy?" Trình Ly Nguyệt cười hỏi.
Cung Muội Muội lúc này chưa tiện nói ra mối quan hệ với Dạ Lương Thành, cô cười đáp: "Em đi công tác, chị Ly Nguyệt, em mượn đồ của chị mặc tạm, em cần tắm qua!"
"Được thôi, vừa hay chị có quần áo mới chưa dùng tới, em lấy đi mặc." Trình Ly Nguyệt mỉm cười đáp.
Cung Muội Muội ngạc nhiên nhìn Cung Dạ Tiêu đang ngồi trên sofa, nói: "Anh, sao anh không đi làm?"
"Làm việc ở nhà cũng được." Cung Dạ Tiêu thong thả trả lời.
"Ồ, em biết rồi, anh ở nhà với chị Ly Nguyệt đúng không?" Cung Muội Muội cười tít mắt nói, Trình Ly Nguyệt dẫn cô vào phòng tắm, tìm quần áo lót còn mới và một chiếc váy đưa cho cô mặc.
Cung Muội Muội tắm xong bước ra thì thấy Trình Ly Nguyệt đang ngồi bên cửa vẽ tranh còn Cung Dạ Tiêu thì ngồi trên sofa, trên người đặt máy tính và túi tài liệu. Cô thầm ngưỡng mộ hai người họ, thực ra người yêu quan trọng nhất là lúc nào cũng có thể bầu bạn bên cạnh đối phương.
"Gần đây công việc ra sao?" Cung Dạ Tiêu hỏi cô.
"Cũng tạm!" Cung Muội Muội cười nói, "Công việc của em rất nhẹ nhàng."
Cung Muội Muội không muốn để người nhà phải lo lắng cho công việc của mình. Mặc dù cô biết sắp tới công việc của mình sẽ không nhẹ nhàng vì cô đắc tội với Nhậm San San.
"Muội Muội chắc chắn rất lợi hại!" Trình Ly Nguyệt tin rằng Cung Muội Muội rất nghiêm túc nỗ lực trong công việc.
"Chị Ly Nguyệt, lát nữa em có thể cùng chị đi đón ŧıểυ Trạch không?"
"Được chứ! Thằng bé cũng rất nhớ em."
Trình Ly Nguyệt nói xong, nhìn đồng hồ thấy đã tới giờ đi đón cậu nhóc, cô và Cung Muội Muội liền khoát tay đi ra, Cung Dạ Tiêu nhìn hai người giống như chị em ruột, trong lòng rất vui mừng.
Ở trường học, ŧıểυ Trạch nhìn thấy Cung Muội Muội lập tức mừng rỡ, liên mồm gọi cô, vô cùng khéo miệng. Trên xe, cậu nhóc lại nhớ ông bà nội của mình.
Cung Muội Muội liền nói với cậu: "Đợi khi nghỉ đông chúng ta có thể đi chơi với ông bà, họ có một nông trại rất lớn, chắc chắn con sẽ rất thích."
"Thật vậy sao? Vậy thì tuyệt quá, mami, nghỉ đông con có thể đi chơi với ông bà nội không?" Cậu bé ghé sát tai Trình Ly Nguyệt, nhỏ nhẹ xin phép: "Mami, được không thế?"
"Được, con muốn đi thì cứ đi." Trình Ly Nguyệt không có ý kiến gì.
"Thật sao, tuyệt quá, mami, con yêu mẹ lắm." Nói xong cậu bé liền thơm một cái lên má cô, sau đó quay đầu sang thơm lên má Cung Muội Muội, vẻ mặt mong đời: "Mùa đông tới con muốn đi nghịch tuyết, đắp người tuyết."
Trình Ly Nguyệt và Cung Muội Muội nhìn nhau mỉm cười, Cung Muội Muội nói với cô: "Chị Ly Nguyệt, chị cũng đi cùng đi! Anh em năm nào trước tết cũng đi một chuyến, bảo anh ấy dẫn chị đi cùng."
"Ừ! Tới lúc đó rồi tính!" Trình Ly Nguyệt cũng không dám chắc mình có thời gian đi hay không.
Cung Muội Muội ăn xong bữa tối, tám rưỡi liền rời đi, cô cần về lại kí túc xá, những cô gái trẻ tuổi thường thích tụ tập với nhau.
Cung Muội Muội vừa về tới kí túc xá, hai người bạn cùng phòng lập tức hỏi thăm đủ chuyện, Cung Muội Muội không dám nói ra việc đắc tội với Nhậm San San, chỉ nói qua loa về việc thẩm vấn phạm nhân, hai cô gái nghe xong sợ hãi tái mặt, những cảnh tượng như vậy họ cũng chưa nhìn thấy bao giờ.
Buổi tối, cậu nhóc có bài tập để làm là tô màu trong tranh, Trình Ly Nguyệt giúp cậu mặc một bộ đồ cũ, sau đó để mặc cậu bé tưởng tượng tô màu, cậu bé nắm bắt rất tốt các loại màu sắc, màu tô ra rất đều và gọn gàng, nhìn rất quy chuẩn.
Trình Ly Nguyệt khen ngợi thơm lên trán con: "Tốt lắm, ŧıểυ Trạch rất giỏi."
"Mami, đây đều là mẹ di truyền cho con, mẹ thích vẽ tranh, con cũng thích vẽ tranh."
Hai mẹ con đang trò chuyện, một giọng nam trầm xen vào: "Vậy gen của ba đâu?"
Cậu bé lập tức cười hì hì: "Baba, sau khi con lớn lên cũng sẽ quản lý một công ty lớn giống ba, trở thành người giàu có nhất."
"Mơ ước lớn gớm!" Cung Dạ Tiêu mỉm cười.
Trình Ly Nguyệt xoa đầu cậu bé: "Bây giờ đừng nghĩ nhiều, đi từng bước vững vàng trên con đường của con là được."
"Vâng! Con sẽ ngoan ngoãn nghe lời cô giáo và mami." Cậu nhóc nghiêm túc gật đầu, đôi mắt to tròn đen nhánh chớp lên chớp xuống.
Trình Ly Nguyệt càng nhìn càng yêu, thơm liên tục lên má cậu bé. Cung Dạ Tiêu đố kỵ nhìn con trai, rõ ràng cùng có gương mặt đẹp trai như nhau tại sao cô không thơm anh chứ?
Thật bất công.
Đợi con đi ngủ rồi, Trình Ly Nguyệt cũng tranh thủ sắp xếp tài liệu trong vụ án của ba mình. Ngày mai cô còn phải ra tòa gặp Lục Hải.
"Đừng quá áp lực, hãy thoải mái một chút." Cung Dạ Tiêu rót cho cô một cốc trà, Trình Ly Nguyệt cảm thấy lòng mình ấm áp, ngẩng đầu nhìn anh, "Em sẽ cô gắng thả lỏng tinh thần."
"Mai anh có một cuộc họp quan trọng, trùng thời gian với giờ xét xử, không chắc anh đã kịp tới, em không sao chứ?" Cung Dạ Tiêu hỏi cô.
Trình Ly Nguyệt tuy hơi thất vọng nhưng không hề biểu hiện ra mặt, cô gật đầu: "Em có thể ứng phó."
Cung Dạ Tiêu nheo mắt: "Anh muốn đi ngủ rồi, trước khi ngủ, có thể hôn anh chúc ngủ ngon không?"
Trình Ly Nguyệt biết anh bị thương, mất máu nhiều khiến bây giờ anh nghỉ ngơi rất đúng giờ, Trình Ly Nguyệt đứng dậy, chuẩn bị hôn anh, nào ngờ anh giơ tay giữ chặt sau gáy cô, khi cô đang chu môi tới, môi anh liền tiến sát lại gần cô, tách môi cô ra, đẩy lưỡi mình vào, ngậm lấy đầu lưỡi nhỏ xinh của cô.
Trình Ly Nguyệt hơi bực, tròn mắt nhìn, nhưng đập vào mắt cô là gương mặt vô cùng gợi cảm của anh.
Người đàn ông này đúng là có độc, nhìn nhiều như thể nhất định phải yêu anh.
Một lát sau, ánh mắt cô trở lên mơ màng, khi anh bá đa͙σ sẽ khiến cô nổi giận, khi anh dịu dàng sẽ khiến cô không thể từ chối, chỉ có thể để mặc cho mình chìm đắm trong nụ hôn của anh.
Không thể thoát ra.
Ánh mắt anh sâu thẳm như muốn nuốt chửng lấy cô, Cung Dạ Tiêu thực sự muốn thể hiện bản lĩnh đàn ông ngay cả khi bị thương.
Trình Ly Nguyệt phát giác ra ý đồ của anh, lập tức đẩy anh ra: "Hôn chúc ngủ ngon rồi, mau đi ngủ thôi!"
"Em thấy anh như vậy có ngủ được không?" Cung Dạ Tiêu lập tức cúi đầu nhìn mình, vẻ mặt trách móc nhìn cô.
Trình Ly Nguyệt dở khóc dở cười nhìn anh, hỏi ngược lại: "Tại em sao?"
"Không tại em thì tại ai?" Cung Dạ Tiêu cắn môi, cô ấy vẫn còn cười được nữa sao, nếu không phải anh bị thương không thể cử động mạnh, anh sẽ khiến cô phải khóc thét trên giường.
Trình Ly Nguyệt vẫn cười, hơn nữa lại cười rất rạng rỡ: "Rõ ràng là anh đòi hôn, đâu phải em đòi hôn anh."
"Ai bảo em hấp dẫn vậy chứ?"
Trình Ly Nguyệt nghẹn lời, vậy mà cũng trách cô được? Hơn nữa cô chỉ mặc đồ rất đơn giản, đầu tóc buộc qua quýt ra sau gáy, không trang điểm, không tô son, hấp dẫn ở điểm nào?