Lục Nhã Tình và Thẩm Quân Dao không hề ăn được bao nhiêu, chỉ mải miết nhìn chằm chặp Trình Ly Nguyệt và Bùi Tử Hiên đang trò chuyện. Điện thoại trong tay Lục Nhã Tình vừa quay vừa chụp, chỉ sợ không nắm được bằng chứng Trình Ly Nguyệt quyến rũ đàn ông.
Trình Ly Nguyệt ăn được một nửa, khi gọi nhân viên phục vụ liền vô tình nhìn thấy Thẩm Quân Dao và Lục Nhã Tình. Khi nhìn thấy nụ cười đắc ý của Lục Nhã Tình, Trình Ly Nguyệt lạnh lùng liếc mắt nhìn họ sau đó tiếp tục ăn.
"Thế nào? Ngon chứ? Ăn no chưa?" Bùi Tử Hiên hỏi Trình Ly Nguyệt.
"Vâng! Ăn rất no, chúng ta đi thôi."
Khi Trình Ly Nguyệt và Bùi Tử Hiên đứng dậy rời đi, Thẩm Quân Dao cũng tính tiền, cùng Lục Nhã Tình đi theo sau họ tới đợi thang máy.
Trình Ly Nguyệt và Bùi Tử Hiên đang đứng đợi, Thẩm Quân Dao ở sau lưng cười nhạt gọi cô: "Kìa, Trình Ly Nguyệt, cô đúng là lẳng lơ! Cứ cách một tháng lại đổi một người đàn ông mới sao?"
Bùi Tử Hiên quay đầu nhìn hai người vẻ mặt chế giễu, nói với Trình Ly Nguyệt: "Em quen à?"
Trình Ly Nguyệt lạnh nhạt nhướng mày: "Không quen!"
"Gớm, giả vờ gì chứ? Lẽ nào sợ anh chàng đẹp trai này biết giờ cô sống chung với đàn ông, còn có cả con nữa sao?" Lục Nhã Tình khinh miệt nói.
Như thể nắm được chỗ đau của cô vậy.
Trình Ly Nguyệt chỉ coi như một trò cười, khi bước vào thang máy, Thẩm Quân Dao và Lục Nhã Tình cũng chen vào, vẻ mặt đắc ý nhìn cô.
Bùi Tử Hiên cũng cảm thấy hai người này thật vô vị, nên lựa chọn im lặng.
Thang máy đi thẳng xuống dưới lầu, Thẩm Quân Dao thấy Trình Ly Nguyệt từ đầu chí cuối coi họ như không khí, liền gọi cô lại: "Trình Ly Nguyệt, chứng cứ cô quyến rũ đàn ông trong nhà ăn chúng tôi đã chụp lại, cô không sợ tôi sẽ gửi cho Cung Dạ Tiêu xem sao?"
"Cô muốn uy hiếp tôi sao?" Trình Ly Nguyệt quay đầu lạnh nhạt hỏi.
"Sợ rồi à?" Thẩm Quân Dao mỉm cười đắc ý, tưởng rằng Trình Ly Nguyệt sợ chiêu này của cô ta.
Trình Ly Nguyệt chế giễu nói: "Tôi khuyên các người đừng làm vậy."
"Chúng tôi cứ làm đấy, tôi sẽ để Cung Dạ Tiêu biết, cô mồi chài người đàn ông khác sau lưng anh ta." Lục Nhã Tình vẻ mặt kiên định.
Bùi Tử Hiên thực sự không thể nhịn được, gương mặt tuấn tú sa sầm: "Hai vị ŧıểυ thư, các người đừng lo chuyện bao đồng nữa, tôi và Ly Nguyệt là bạn lâu năm, Cung Dạ Tiêu hôm nay không có thời gian, nếu rảnh anh ta cũng tới ăn cơm cùng chúng tôi rồi, vì thế, các người muốn lấy việc này uy hiếp Trình Ly Nguyệt sẽ chẳng có tác dụng gì đâu."
"Không thể nào, các người đừng tìm lí do để thoát thân, mồi chài là mồi chài! Lại còn không thừa nhận sao?" Thẩm Quân Dao kiên quyết khẳng định.
Trình Ly Nguyệt nheo mắt, lạnh lùng nói: "Nếu như các người thực sự muốn gửi video cho Cung Dạ Tiêu thì các người cứ gửi đi! Tôi sẽ lưu lại chứng cứ các người vu khống cho tôi, kiện ra tòa, tới khi đó, các người sẽ phải công khai xin lỗi tôi."
Nghe tới công khai xin lỗi, Lục Nhã Tình sắp sửa bị ám ảnh, cô ta lập tức giận dữ trợn tròn mắt: "Cô..."
"Xem ra các người chê số lần xin lỗi tôi còn quá ít, nếu như các người đã thích xin lỗi tôi như vậy thì tôi sẽ đợi các người, hi vọng các người luyện cho tốt cách xin lỗi, lần sau tôi sẽ không dễ dàng tha thứ đâu." Trình Ly Nguyệt lạnh lùng lên tiếng sau đó quay sang nói với Bùi Tử Hiên: "Chúng ta đi thôi."
Sau lưng, Thẩm Quân Dao và Lục Nhã Tình giận dữ mặt mày sa sầm, nhìn cô ngồi vào chiếc xe có giá hàng triệu tệ của Bùi Tử Hiên nhất thời không biết nên phản bác thế nào.
Xe của Bùi Tử Hiên vừa đi khuất, Lục Nhã Tình liền do dự nói với Thẩm Quân Dao: "Chị dâu, chúng ta có gửi cho Cung Dạ Tiêu không?"
Thẩm Quân Dao cũng đang giận sôi máu, bây giờ Trình Ly Nguyệt chính là khắc tinh của cô, gặp phải Trình Ly Nguyệt chắc chắn sẽ không có việc gì tốt đẹp, cô ta bực tức nói: "Thôi bỏ đi, lần sau tìm được bằng chứng xác thực rồi đối chất với cô ta."
Lục Nhã Tình cũng vô cùng bực bội, mối thù lần trước khiến cô ta rất khó chịu, tới giờ cô vẫn muốn tìm cơ hội để báo thù, hôm nay tưởng rằng đã có cơ hội nào ngờ Trình Ly Nguyệt chỉ dùng năm ba câu đã khiến họ sợ hãi.
Thẩm Quân Dao cắn môi, Trình Ly Nguyệt hiện tại tự tin như vậy, ung dung bình tĩnh như vậy chẳng phải là vì sau lưng có một Cung Dạ Tiêu yêu cô ta sao?
Cô đợi tới khi Cung Dạ Tiêu lấy Hoắc Yên Nhiên, đá cô ta, tới khi đó, thù mới hận cũ sẽ tính một thể.
Trên xe, Bùi Tử Hiên lúc này mới biết hai người phụ nữ vừa nãy là vợ và em gái của chồng cũ Trình Ly Nguyệt.
"Sau này hãy mặc kệ họ."
"Em không có thời gian quan tâm tới họ, chỉ cần họ không gây sự với em, em cũng chỉ mong cả đời này không gặp phải bọn họ." Trình Ly Nguyệt bĩu môi.
"Ly Nguyệt, mười lăm phần trăm cổ phần trong tay chồng cũ của em, em cứ cho anh ta như vậy sao? Không định tìm anh ta đòi lại sao?"
"Sau này em sẽ tìm luật sư khởi tố, xem có hi vọng lật lại vụ án, đòi lại cổ phần hay không?" Trình Ly Nguyệt oán hận nói, vì vừa mới về nước đã gặp phải Cung Dạ Tiêu, sự việc mỗi lúc một nhiều, cô cũng không có thời gian để xử lý việc này, nhưng cổ phần thuộc về ba cô, cô nhất định sẽ phải đòi lại.
"Anh tin em sẽ thắng, hơn nữa, có Cung Dạ Tiêu, anh ta sẽ không bỏ mặc không quan tâm đâu."
"Việc của em, em không muốn làm phiền tới anh ấy. Anh ấy đã rất bận rồi." Trình Ly Nguyệt nhìn ra ngoài cửa xe, thở dài nói.
Bùi Tử Hiên nhìn cô, cảm thấy rất thương cô, nói: "Ly Nguyệt, đừng quên vẫn có anh đứng sau lưng em, giúp đỡ em."
"Cám ơn anh, Tử Hiên!" Trình Ly Nguyệt quay đầu lại, mỉm cười cảm kích.
Tới trước cửa công ty, xe của Bùi Tử Hiên rời đi, điện thoại của Trình Ly Nguyệt lập tức đổ chuông, cô cầm lên nhìn, bất giác mỉm cười, vừa nhận điện thoại, vừa nhìn về phía tòa nhà hùng vĩ phía đối diện, mỉm cười ngọt ngào nghe máy: "Alo!"
"Về tới công ty rồi sao?"
"Vừa về tới nơi!" Giọng nói của Trình Ly Nguyệt bình thản, ngọt ngào.
Giọng nam trầm vang lên: "Thật sự muốn ăn thịt em!"
Nụ cười trên gương mặt Trình Ly Nguyệt lập tức cứng đờ, cô có phần bất mãn nói: "Không nói chuyện với anh nữa!"
"Em khiến tôi nhịn muốn chết rồi!" Cung Dạ Tiêu đầu kia tức tối nói, như thế mọi tội lỗi đều là của cô.
Đang nói chuyện hẳn hoi sao đột nhiên lại trở thành thế này? Khi Trình Ly Nguyệt đi qua chỗ lễ tân, cô không dám ngẩng đầu nhìn sắc mặt lễ tân, thật xấu hổ.
Trình Ly Nguyệt vừa vào thang máy không có người liền đáp: "Tôi không can thiệp việc anh tìm người phụ nữ khác, nếu anh muốn anh tự đi tìm đi."
"Tôi chỉ muốn em!" Cung Dạ Tiêu khẳng định chắc chắn.
"Được rồi, tôi tới công ty rồi, không nói chuyện nữa." Trình Ly Nguyệt đỏ mặt, vội vã ngắt điện thoại, nghĩ tới những lời ban nãy, cô chỉ cảm thấy Cung Dạ Tiêu đúng là một con quỷ háo sắc.
Lần trước trên tạp chí còn nói anh ta là người lạnh lùng không màng nữ sắc, ai nói vậy?
Một ngày tưởng chừng như bình thường nhưng đối với một số người thì lại sốt ruột phát điên, đó chính là Lục Hải, ông ta ngồi trong phòng làm việc lo lắng chờ đợi một cuộc điện thoại.
Cuối cùng vào khoảng ba giờ, số điện thoại ông ta đợi đã gọi tới, ông ta lập tức bắt máy: "Sao rồi? Tìm thấy gã Vương Hào đó chưa?"