Hơn nửa ngày Trình Ly Nguyệt cũng chẳng biết nói gì, nhưng trái tim cô cuộn cuộn không thể nào tả được. Đồng thời có một chút an tâm nảy sinh trong đáy lòng.
Ba mươi phút gần trôi qua, phục vụ đứng ngoài gõ cửa, Trình Ly Nguyệt chủ động tiến đến mở cửa, người phục vụ cười hỏi: "Xin hỏi có thể mang đồ ăn lên được chưa?"
"Được rồi! Đem lên đi!" Trình Ly Nguyệt gật gật đầu.
Phục vụ đẩy xe đồ ăn, rất nhanh xếp bốn mặn một canh lên bàn rồi lập tức lùi ra.
Thân thể cao lớn của Cung Dạ Tiêu đứng dậy, nhìn thức ăn trên bàn, hắn cũng không có cảm xúc chán ghét, ngồi xuống cầm đũa ăn.
Trình Ly Nguyệt cũng cùng ăn theo.
Vừa ăn, Cung Dạ Tiêu liền ngẩng đầu: "Chuyện có ba em sắp có manh mối rồi, nói không chừng cuối tháng có thể điều tra rõ ràng"
Động tác Trình Ly Nguyệt nghiền ngẫm một hồi, rồi hỏi vội: "Liên quan đến Lục Hải sao?"
"Không sai, có liên quan đến hắn." Cung Dạ Tiêu gật đầu, đây là tin tức do Lục Tuấn Hiên thông báo, nhất định không thể sai được, hắn muốn mượn đao Cung Dạ Tiêu để giết Lục Hải.
Đáy mắt Trình Ly Nguyệt thoáng qua tia phẫn nộ: "Quả nhiên là hắn? Hắn làm sao có thể vô nhân tính như vậy? Rốt cuộc cha tôi đã đắc tội gì với hắn cơ chứ?"
"Đừng tức giận, Lục hải sẽ phải trả giá cho hành động của hắn, nửa đời sau sẽ trải qua trong tù, sống không bằng chết." Ánh mắt Cung Dạ Tiêu lóe lên sự tàn nhẫn.
Trình Ly Nguyệt ngồi đối diện cũng rõ hắn định làm gì, hắn nhất định sẽ bắt Lục Hải vào tù chịu tội. Trình Ly Nguyệt cảm kích hắn vô cùng.
Trình Ly Nguyệt lúc này không vì ai khác mà vì cha mình, cô cảm ơn hắn: "Cảm ơn anh đã vì tôi làm tất cả."
"Không cần cảm ơn. Đây vốn dĩ là một cuộc giao dịch, không phải sao?" Ánh mắt ngừng lại nhìn cô.
Trình Ly Nguyệt ngạc nhiên vài giây nhìn hắn, rồi cúi thấp đầu xuống.
"Tôi còn hi vọng cho em được giải oan hơn em, đem Lục Hải giam ở trong ngục." Cung Dạ Tiêu nói ra nguyện vọng của mình.
Trong lòng Trình Ly Nguyệt vô cùng phức tạp, hắn làm tất cả điều này để giúp cô thoát khỏi ràng buộc tâm lí mà ở bên cạnh hắn sao?
"Được rồi, không nói nữa, ăn cơm" Cung Dạ Tiêu gắp thức ăn lên trước, thuận tiện gắp một miếng thịt gà bỏ vào bát cô, giọng nói bá đa͙σ: "Không được nghĩ nữa"
Trình Ly Nguyệt cúi đầu ăn thức ăn, ăn miếng thịt mà hắn vừa gắp cho cô.
Ăn cơm xong, Cung Dạ Tiêu thuận đường đưa cô về công ty, buổi tối cùng nhau đi đón ŧıểυ Trạch.
Trong khách sạn
Đêm qua Cung Muội Muội mất ngủ đến năm giờ sáng, cho nên, lúc cô tỉnh dậy nhìn điện thoại, ánh mắt ngây ngốc, sao đã hai rưỡi chiều rồi? Trời ơi! Cô thật là biết cách ngủ.
Ách! Dạ Lương Thành? Hắn nhất định rời đi rồi.
Cung Muội Muội vội vàng lật chăn bước xuống giường, đẩy cửa ra xem, quả nhiên hắn không còn ở đây nữa.
Trong lòng không khỏi dâng lên sự mất mát. Lúc này, cô nhìn thấy mảnh giấy đặt trên mặt bàn, cô lập tức xông tới xem, trên mảnh giấy viết: "Tôi đi đây, muộn một chút liên lạc."
Cung Muội Muội nhìn tờ giấy, cũng coi được an ủi phần nào, cô ngây ngốc nhìn mảnh giấy, đầu óc vừa mới tỉnh dậy vẫn còn mơ hồ, nhưng lời này trong đầu cô rõ ràng vô cùng.
Muội Muội, tôi thích em.
Tôi thích em.
Dạ Lương Thành hắn thích cô.
Từ lúc cô trưởng thành đến giờ, câu nói này khiến cô thích nhất, Cung Muội Muội cầm mảnh giấy cười ngây ngốc, mà lúc này điện thoại của cô chợt vang lên. Cô cầm lên nhìn, lập tức nghe điện thoại: "Alo, xin chào."
"Cung Muội Muội ŧıểυ thư, chúng mừng cô đã vượt qua tất cả các vòng phỏng vấn, mời cô trước thứ hai tuần sau đến báo cáo, trở thành nhân viên bộ phiên dịch chúng tôi."
"Cảm ơn, cảm ơn, tôi nhất định sẽ đến báo cáo đúng giờ." Cung Muội Muội nghiêm túc trả lời, thật đúng là song hỉ lâm môn! Không nghĩ rằng cô có thể phỏng vấn thành công, cô có thể đi làm được rồi.
Cô tinh thông sáu nɠɵạı ngữ. Hồi còn nhỏ muốn được đi đó đây, không nghĩ rằng năng lực nɠɵạı ngữ thiên phú, mỗi năm đến một quốc gia, cô đều có thể học được ngôn ngữ của họ, hơn nữa ở đại học cô cũng được học kĩ lưỡng. Bây giờ dùng sáu ngôn ngữ giao tiếp đối với cô không có gì trở ngại. Cho nên cô dựa vào thành tích tốt nhất để trở thành nhân viên nho nhỏ của bộ phiên dịch.
Cung Muội Muội từ nhỏ đã theo cha mẹ, cho nên cô không có tính cách của đại ŧıểυ thư nhà quyền quý. Mỗi ngày cô đều nhìn cha mẹ bận rộn kinh doanh nông trang rượu. Nông trường to lớn trở thành thiên đường của cô, nuôi dưỡng tính cách thoải mái và hiền hòa trong cô, mà cô bên cạnh cha mẹ cũng học được cách sinh tồn.
Người nhất định phải trở thành người có ích, không nhất định phải đứng trên đỉnh cao, chỉ cần sống có ý nghĩa, có giá trị là đáng giá rồi.
Cho nên cô mới tìm công việc này, bởi vì công việc này có ích đối với quốc gia, cô thấy vô cùng có ý nghĩa.
Cung Muội Muội được tuyển chọn, tin tức tốt lành này có nên chia sẻ với Dạ Lương Thành một chút!
Có lý do chính đáng này, cô gọi điện thoại cũng tự nhiên hơn, ấn nút gọi xong, cô uể oải nằm trên ghế sô pha chờ hắn nghe điện thoại.
"Cuối cùng cũng dậy rồi sao?" Âm thanh Dạ Lương Thành đầy ý cười.
Cung Muội Muội vô cùng quẫn bách, hắn bước vào phòng nhìn cô ngủ rồi sao?
"Đêm qua thức đến mấy giờ?"
"Tầm năm giờ!"
"Nha đầu ngốc này, lần sau không được như vậy nữa." Dạ Lương Thành lập tức bá đa͙σ.
Cung Muội Muội híp mắt cười: "Được, em nghe anh, à đúng rồi, em vừa nhận được điện thoại thông báo phỏng vấn thành công, em được mời đến bộ phiên dịch quốc gia rồi, em muốn mời anh ăn tối."
"Thật sao? Có bản lĩnh đó."
"Đương nhiên rồi, đừng có coi thường em!" Cung Muội Muội lập tức đắc ý.
"Được, nhà hàng em chọn, anh muộn một chút tới tìm em."
"Ừm, anh nhất định phải đến đón em đó"
"Sẽ đến." Hai từ đơn giản này là lời bảo đảm của hắn.
Cung Muội Muội cười, "Ừm" một tiếng.
"Mau đi xuống dưới lầu ăn chút gì đó, em như vậy dạ dày chịu không nổi đâu."
"Lát nữa em sẽ gọi đồ ăn, ăn thanh đạm một chút." Cung Muội Muội nói xong có chút không nỡ cúp điện thoại.
"Vậy anh tắt trước." Dạ Lương Thành tắt điện thoại trước, Cung Muội Muội tay cầm điện thoại, hơi chu miệng ra, có chút ngọt ngào.
"Ách! Không cần đâu, anh, buổi tối em hẹn người khác rồi, không thể cùng anh và chị Ly Nguyệt ăn cơm được."
"Người nào vậy? Còn quan trọng hơn cả bọn anh" Cung Dạ Tiêu tròng ghẹo.
Lần này, Cung Muội Muội có chút túng quẫn, không dám nói với anh, mối quan hệ của cô và Dạ Lương Thành đang phát triển, thực ra không phải cô không muốn nói, mà là ngại không dám mở miệng, hơn nữa cô hiện tại cũng không muốn nói cho ai biết về mối quan hệ này.
"Không có! Anh, tối mai hẹn gặp đi! Em cũng rất nhớ ŧıểυ Trạch, tạm biệt." Nói Xong Cung Muội Muội lập tức tắt điện thoại, sợ anh trai truy hỏi.
Cung Muội Muội thở dài một hơi,lấy giấy ra vẽ phác họa, giống như Dạ Lương Thành, khiến cô có một loại cảm giác an toàn, vững vàng.