Buổi tối ngày thứ hai, Cung Dạ Tiêu cũng không hôn nụ hôn cuối cùng. Hắn vẫn bận bịu như trước. Chớp mắt một cái, buổi tiệc kỉ niệm của Ôn thị còn cách ba ngày. Thằng bé thật biết điều, không đi quấy rầy hắn. Lúc này, Trình Ly Nguyệt dùng tất cả thời gian để ở bên cạnh con, dạy nó học vẽ tranh, toán học, thành ngữ. Cô cảm thấy dạy thằng bé cái gì, thằng bé đều nhớ kĩ, lần sau dạy sẽ không thấy khó nữa. Đại khái thằng bé giống daddy nó, trời sinh có trí nhớ tốt.
Sau khi dỗ dành thằng bé ngủ, Trình Ly Nguyệt cũng không đi quầy rầy Cung Dạ Tiêu nữa. Cô trở về phòng mình, nghĩ đến việc mấy ngày nay Cung Dạ Tiêu đều không nhắc gì đến chuyện lễ mừng, cô có chút để tâm trong lòng. Trình Ly Nguyệt trách mình ích kỷ.
Hắn không mời cô nhất định có lý do của hắn, thôi đi, cô không cần. Hôm đó cô sẽ dẫn con trai đi đến trung tâm giải trí chơi một hôm, chơi mệt rồi thì về ngủ.
Trong công ty, mọi người bàn tán xôn xao về lễ kỉ niệm thành lập tập đoàn Cung Thị, mọi người đều kì vọng buổi lễ long trọng này diễn ra, tuy rằng không được tham gia, nhưng chỉ bàn luận thôi bọn họ cũng thấy thỏa mãn rồi. Nghe nói lần này còn mời các minh tinh hạng A, ngôi sao quốc tế biểu diễn, nhưng mà muốn tham gia buổi tiệc, trừ nhân viên của tập đoàn Ôn thị thì phải có thân phận đặc biệt. Kiểm tra an ninh vô cùng gắt gao, người khác khó lòng vào được.
Trình Ly Nguyệt có vẻ rất lung túng, mọi người trong công ty đều nói cô sẽ tham gia rồi nhìn cô bằng ánh mắt ngưỡng mộ, hi vọng cô có thể quay video cho bọn họ xem.
Nhưng Trình Ly Nguyệt rất muốn nói thật cho các cô biết, cô cơ bản không được mời a!
Chuyện này cô chỉ có thể kể khổ với Linda. Linda cũng cảm thấy kì quái, Cung Dạ Tiêu tại sao không mời cô ấy? Dựa vào thân phận của Trình Ly Nguyệt thì cũng có tư cách đến tham gia trò vui đi.
"Ly Nguyệt, hay là em chủ động hỏi Cung Dạ Tiêu đi, chắc có thể vì hắn bận quá mà quên mất chăng?" Linda đề nghị với Trình Ly Nguyệt, cô nghĩ rằng Cung Dạ Tiêu là con người bận rộn, nhất định là hắn quên rồi.
Trình Ly Nguyệt lại không cho là như vậy, cô tối nào cũng xuất hiện trước mặt hắn, hắn lại nghiễm nhiên quên cô được sao? Hơn nữa lần trước cô chủ động hỏi hắn bận rộn chuyện gì, hắn cũng không nói thật cho cô biết.
"Thôi bỏ đi, em không đi đâu! Hơn nữa tại sao em phải đi?" Trình Ly Nguyệt có chút rầu rĩ nói.
Linda nhìn ra tâm trạng của cô hiện giờ, cười nhìn cô: "Em thực sự không muốn đi?"
Trình Ly Nguyệt bị nhìn thấu tâm can, bất giác có chút bối rối: "Được rồi! Kỳ thực em muốn đi, coi như không đi cùng hắn, có thể đi xem cảnh tượng náo nhiệt của tập đoàn Cung thị cũng tốt, hơn nữa thần tượng của em cũng đến! Em có thể đến xin chụp cùng một bức ảnh."
"Em đó! Trong mắt em, còn có minh tinh nào có thể so được với Cung Dạ Tiêu sao? Hắn bất luận tướng mạo hai tài sản đều hơn những minh tinh kia nhiều. Linda trêu ghẹo cô.
Trình Ly Nguyệt dở khóc dở cười, không có lời nào để nói.
"Ngày mai là ngày cuối cùng, Linda, chị nghĩ hắn sẽ nói đến chuyện này không?"
"Nếu như hắn không đề cập tới em định giận hắn sao?"
"Em không biết, có thể sẽ không giận!" Trình Ly Nguyệt lắc đầu.
"Đừng cố chấp, Cung Dạ Tiêu là ai? Hắn làm việc đều có nguyên tắc và đa͙σ lý. Nói không chừng người nhà họ Cung cũng đến tham dự, hắn không muốn em chạm mặt bọn họ."
Trình Ly Nguyệt bị câu nói đột ngột này của Linda đánh thức, đúng, nhất định ông nội hắn sẽ đến buổi tiệc. Cho nên hắn không muốn cô đến?
Cha mẹ Cung Dạ Tiêu thích cô, em gái hắn cũng thích cô, nhưng Cung Dạ Tiêu đã nói, ông nội hắn không tiếp nhận cô, chỉ cần ŧıểυ Trạch.
Vì lý do này, Trình Ly Nguyệt không có thiện cảm với vị Cung lão gia kia lắm.
"Chị nói đúng, hắn không cho em tham gia có thể vì ông nội hắn cũng đến, ông nội hắn không thích em, cũng không muốn nhìn thấy em..."
Linda tuy không tính là người thuộc tầng lớp thượng lưu, nhưng chuyện về xã hội thượng lưu cô nghe nhiều rồi. Lúc này, cô không khỏi có tấm lòng tốt khuyên: "Ly Nguyệt, nói thật thân phận em và Cung Dạ Tiêu khác biệt quá tàn khốc. Hiện tại danh gia vọng tộc liên hôn là chuyện bình thường, vì muốn thực lực công ty vững chắc nên sẽ kết hôn với gia tộc có thực lực ngang hàng, như vậy có lợi cho sự phát triển của công ty sau này.
Sắc mặt Trình Ly Nguyệt trắng bệch, cô cắn chặt môi dưới, lời của Linda như đâm vào trái tim cô, có chút đau đớn.
Lời Linda nói là thật, cô đúng là không xứng đáng với người đàn ông đó, mà có nhiều thiên kim ŧıểυ thư nhà quyền quý ưu tú hơn cô nhiều, cô thế này đã coi là gì?
Cô chỉ là do vận may rủi mà quen được hắn, sau đó có một đứa con trai là hết.
Cuộc nói chuyện này khiến Trình Ly Nguyệt sau khi trở về phòng làm việc tâm trạng càng kém, kém đến nỗi không có tâm trạng vẽ bản thảo phác họa. Cô cứ đờ người ra cả buổi chiều, ngày mai là buổi lễ kỉ niệm của Cung thị rồi.
Linda đánh thức cô, Cung Dạ Tiêu không mời cô là đúng, tránh việc cô đi rồi chọc giận ông nội hắn.
Cô nghĩ, ŧıểυ Trạch nên được đi, cho nên ngày mai Cung Dạ Tiêu có dùng bất cứ lý do gì dắt ŧıểυ Trạch đi thì cô sẽ giả bộ không ý kiến gì mà đồng ý.
Buổi tối, vệ sĩ tới đón cô đi đón thằng bé. Tối nay Cung Dạ Tiêu phải ở lại công ty tăng ca, Trình Ly Nguyệt nuông chiều thằng bé một chút, cho nó xem phim hoạt hình, cô ngồi ở bên cạnh, mắt nhìn chăm vào tòa nhà cao nhất lúc ẩn lúc hiện ngoài cửa sổ, tâm trạng có chút rồi bời.
"Mami có tâm sự gì sao? Có phải Mami không vui không? Thằng nhóc chui vào trong lòng cô, ánh mắt không vui nhìn cô.
"Mami không sao, chỉ là dạo gần đây bận rộn công việc, có hơi mệt một chút."
"Mami, đêm nay con ngủ cùng mami có được không?"
"Được!" Trình Ly Nguyệt cười, vuốt ve cái đầu nhỏ của cậu nhóc, cúi đầu hôn một cái.
Hơn một giờ sáng, Trình Ly Nguyệt vẫn chưa ngủ được, mà đứa trẻ trong ngực cô đã ngủ say từ lúc nào. Đúng lúc đó cô nghe thấy tiếng đóng cửa, cô ngẩn người, Cung Dạ Tiêu đã về rồi sao?
Trình Ly Nguyệt cũng biết, căn nhà này rất an toàn, vân tay mở khóa cũng rất kiên cố, cho nên nhất định là Cung Dạ Tiêu trở về về chứ không phải ai khác.
Nghe ở ngoài cửa tiếng bước đi vững vàng, Trình Ly Nguyệt càng khẳng định hắn trở về.
Cô bỗng nhiên có chút bối rối nhắm chặt mắt lại, gải bộ như đang ngủ. Lúc này, cửa phòng nhẹ nhàng mở ra.
Cung Dạ Tiêu lúc này đi qua phòng con trai, thấy thằng bé không có ở đó, nhất định là đang ở phòng cô rồi, dưới ánh đèn vàng mờ nhạt, dáng người mản khảnh đang ôm đứa bé ngủ.
Vừa nãy, Trình Ly Nguyệt quýnh quá, đến chăn cũng không kịp đắp lên, lộ ra một bên ngực. Trình Ly Nguyệt nhắm mắt, nghe thấy tiếng bước chân.
Cô không khỏi thầm nghĩ, có thằng bé ở bên, chắc hắn sẽ không dám làm gì đâu.
Bỗng dưng cô cảm giác được có ngực có chút ấm áp, Cung Dạ Tiêu đắp chăn cho cô, khiến trái tim cô có chút run rẩy.
Lúc này, hơi thở nam tính của hắn phủ xuống hôn nhẹ trên trán thằng bé một cái, Trình Ly Nguyệt nghiêng người ngủ, rất nhanh, đôi môi mỏng cũng hôn lên má cô.