Sắc mặt Phong Dạ Minh vẫn rất nghiêm trọng, ŧıểυ Cao thấy anh không nói mà chỉ đang ngẫm nghĩ gì đó, anh vội vàng hạ giọng hỏi: "Sao vậy, có vấn đề gì sao?"
"Tôi vừa nhìn thấy mấy người bọn chúng đang thu dọn đồ, nếu như tôi đoán không nhầm, bọn chúng sắp sửa rời khỏi đây." Phong Dạ Minh ngắn răng, tâm trạng căng thẳng.
ŧıểυ Cao vừa rồi còn nghĩ có nên lập tức báo cáo tổ chức phái chi viện tới vây bắt một mẻ không, không ngờ lại gặp phải tình hình thế này.
Phong Dạ Minh nhíu chặt mày, anh chỉ trầm ngâm sau đó quyết định: "Tôi sẽ quan sát tình hình kĩ càng thêm, anh lập tức liên hệ những người khác, bảo họ nhanh chóng tới đây, tất cả đều phải lấy giải cứu con tin làm trọng, đồng thời liên hệ căn cứ gần chúng ta nhất cứu viện, với tốc độ của trực thăng, trong vòng ba tiếng đồng hồ phải tới nơi."
ŧıểυ Cao nhanh chóng gật đầu: "Được, tôi liên hệ ngay, anh cẩn thận đấy."
Phong Dạ Minh gật đầu, bóng dáng mất hút trong bóng tối, ŧıểυ Cao cầm bộ đàm, hạ thấp giọng ra lệnh một câu: "ŧıểυ Mã, thông báo tất cả mọi người, tới quanh khu vực núi đá với tốc độ nhanh nhất, có hành động gấp, trang bị đơn giản nhưng vũ khí nhất định phải mang theo."
"Nhận lệnh." Đầu bên kia ŧıểυ Mã nhanh chóng trả lời.
Đang đợi họ dò la tin tức, lúc này mọi người đứng trong lều đều nghe được lệnh của ŧıểυ Cao, tình hình này chắc đây là một hành động lớn.
Ánh mắt Dạ Nghiên Tịch thoáng vẻ lo lắng, trầm giọng nói: "Chúng ta lập tức xuất phát, thu dọn chuẩn bị, một phút nữa tập trung trong xe."
Mọi người đều cầm trang bị của mình với tốc độ nhanh nhất, chạy tới hai chiếc xe trong màn đêm, tiến về vị trí của ŧıểυ Cao với tốc độ cực nhanh.
Trong màn đêm, xe việt dã không hề có chút do dự, tính năng mạnh mẽ, linh hoạt chạy trên đường núi nhấp nhô không bằng phẳng, người trong xe ai nấy cũng đều giữ chặt tay vịn, mắt nhìn về phía trước, thể hiện đặc tính bình tĩnh của quân nhân.
Ánh mắt Dạ Nghiên Tịch nhìn xuyên qua màn đêm, lúc này họ chỉ biết sắp sửa có hành động lớn, ŧıểυ Cao không nói cụ thể hành động.
Nhưng mọi người biết rằng, điều đợi họ rõ ràng không chỉ đơn giản là truy bắt đám người săn bắt trái phép.
Trong núi sâu có đốt đuốc, sau khi tiến vào từ một cửa vào nhỏ, bên trong cảnh quan khác hoàn toàn, hang động rộng gần sáu trăm mét vuông, ở đây là khung cảnh như địa ngục, các cô gái bị hàng rào sắt quây nhốt, phần lớn đều còn rất trẻ, dung mạo xinh đẹp, cũng có một số còn rất ít tuổi, chỉ chừng mười mấy tuổi, lứa tuổi xuân thì.
Bọn họ ai nấy cũng vô cùng hoảng sợ, tuyệt vọng, sợ hãi bất an đối với số phận, một số người còn đang khóc thút thít, nhưng chỉ cần có người quát là lập tức im bặt, không dám ho he, nhưng vì trong lòng sợ hãi nên vẫn có thể nghe thấy tiếng bịt miệng dấm dứt tuyệt vọng.
Những cô gái này đã bị nhốt ở đây vài ngày, ai nấy cũng quần áo bẩn thỉu nhếch nhác, tóc tai bù xù, cũng có người bị ốm, sợ hãi ngất xỉu, nói chung, đối với những cô gái này mà nói, họ đã trở thành cá thịt trên thớt, mặc người khác chém giết.
Lúc này người canh gác bọn họ là sáu bảy gã đàn ông có nước da đen sạm, kẻ nào kẻ này tay cũng đều cầm súng, canh phòng rất nghiêm ngặt.
Bên cạnh có một đống, họ đóng gói đồ đạc xong, dường như đang chuẩn bị rời khỏi đây.
Phong Dạ Minh nép sát vào trong bóng tối, lúc này nhóm người kia đều đã tập trung ở một chỗ, không hề phát hiện ra sự tồn tại của anh.
Phong Dạ Minh liếc nhìn trong số đồ dùng ở đống bên cạnh, còn có một số mái chèo cũng để ở đó.
Rõ ràng bọn chúng di chuyển bằng thuyền, vì bên ngoài không có xe vận chuyển.
Đúng trong lúc này, một gã đàn ông cầm một bộ đồ ướt sũng bước ra từ trong hang, nhìn về phía đám người canh gác nói: "Đã sửa xong rồi, nghỉ ngơi một lát là có thể đi được."
"Hàng lần này không tồi, nhất định bán được với giá hời, tới lúc đó mỗi người chúng ta sẽ được chia không ít tiền."
Nhắc tới tiền cả bọn cười ha ha như ma quỷ.
Những cô gái ở trong hàng rào sắt bên này, ai nấy cũng sợ hãi co rúm, chỉ hận không thể giết chết đám khốn nạn này.
Phong Dạ Minh có được thông tin mà mình muốn biết, anh nhìn đồng hồ, nếu như Dạ Nghiên Tịch và mọi người tới đây với tốc độ nhanh nhất thì cũng cần hai mươi phút, nhưng trước mặt họ dường như không có nhiều thời gian như vậy.
Phong Dạ Minh lại ra khỏi hang, ŧıểυ Cao vẫn đang đợi ở bên ngoài, hơn nữa đã tranh thủ thời gian nói sơ lược với Dạ Nghiên Tịch và mọi người về tình hình của họ ở đây.
Thấy anh quay lại liền giơ tay kéo anh: "Sao rồi? Tình hình thế nào?"
"Đúng là có một con sông ngầm để bọn chúng vận chuyển người, bây giờ bọn chúng đã chuẩn bị xong rồi, đang nghỉ ngơi, lúc nào cũng có thể rời đi." Đôi mắt đen nhánh của Phong Dạ Minh nhanh chóng lấp lánh ánh sáng, điều đó cũng có nghĩa là trong đầu anh cũng đang suy nghĩ các phương án ứng cứu.
"Một khi bọn chúng xuống sông, chúng ta lại không có thuyền, chắc chắn không thể đuổi theo bọn chúng được, hơn nữa chúng ta đều không biết phương hướng của con sông này, không thể chặn ở đầu nguồn được, vì thế chúng ta không thể để chúng rời khỏi đây." ŧıểυ Cao phân tích.
Đây cũng chính là điều Phong Dạ Minh nghĩ, nhất định phải chặn bọn chúng từ bây giờ, hiện tại chỉ có hai người họ ở đây.
Ánh mắt Phong Dạ Minh nhìn ŧıểυ Cao, ŧıểυ Cao đọc hiểu được mệnh lệnh trong mắt anh, liền nghiến răng gật đầu: "Tôi phục tùng mọi mệnh lệnh, bây giờ anh là đội trưởng, anh cứ nói."
Hoạn nạn nhìn thấy chân tình, trước thời khắc sinh tử mới thấy được tình anh em thật sự, Phong Dạ Minh giơ tay vỗ vai anh ta: "Mọi người đều biết tình hình ở đây rồi chứ?"
"Tôi đã nói với họ rồi, họ cách chúng ta một đoạn đường mười ba kilomet, chừng hai mươi phút."
Phong Dạ Minh gật đầu, anh nhìn đồng hồ, xác định kim giờ, nói với ŧıểυ Cao: "Vào trong hang phá hủy thuyền của bọn chúng ngay lập tức, việc này tôi sẽ hoàn thành, anh hãy cố gắng hết sức bảo vệ sự an toàn của người trong hàng rào, tất cả đều phải nghe lệnh của tôi."
"Tuân lệnh, đội trưởng." ŧıểυ Cao liền hô thân phận của anh.
Phong Dạ Minh sững người, vì đã có một khoảng thời gian, anh không được gọi bằng hai chữ đội trưởng.
Trong lòng ŧıểυ Cao cũng rất cảm động, Phong Dạ Minh không hề do dự ôm lấy nhiệm vụ nguy hiểm nhất, điểm này khiến anh rất cảm động.
Hai người nhanh chóng men theo lộ tuyến mà Phong Dạ Minh đã giẫm trước để bước vào cửa động.
Lúc này lửa bên ngoài đã tắt hẳn, họ cũng không cần lo lắng ánh lửa sẽ thu hút sự chú ý của thợ săn vùng này.
Nhìn từ bên ngoài, nơi này bóng tối bao trùm, rất khó phát hiện ra tình hình bên trong.
Phong Dạ Minh và ŧıểυ Cao tiến về phía trước, Phong Dạ Minh giơ tay ra hiệu cho ŧıểυ Cao bảo anh hãy nấp trước còn mình đi trước, Phong Dạ Minh không có ý định nương tình với những thần phần phạm tội này.
Ngay sau khi anh xuất hiện, lập tức giải quyết gã đàn ông có uy hiếp lớn nhất ở gần anh nhất.
Tiếng súng vang lên, hơn hai mươi cô gái bị nhột trong hàng rào sắt sợ hãi kêu thét lên, lúc này tinh thần của họ vô cùng yếu đuối suy sụp, giống như những con chim non đang khiếp sợ, không thể mong ngóng họ có thể yên tĩnh.
Phong Dạ Minh chỉ nhìn nhanh về phía bên này: "Đừng lo lắng, tôi tới cứu mọi người."
Anh vừa dứt lời, một gã đàn ông ngồi bên cạnh liền rút súng nhằm thẳng Phong Dạ Minh.
Phong Dạ Minh xoay người, né tránh súng của kẻ đó bắn về phía hàng rào sắt, anh hoàn hảo né tránh, khi anh phản đòn cũng chính là thời khắc tận thế của kẻ tấn công.
Tiếng súng kéo theo tiếng vọng trong cả hang, Phong Dạ Minh biết sẽ có một nhóm tội phạm sắp sửa xông ra, anh giải quyết xong hai tên canh gác trong động liền né người nấp vào trong bóng tối, nghe tiếng bước chân hỗn loạn, còn có một vài tiếng nói đặc giọng địa phương.
ŧıểυ Cao nấp ngoài cửa động, trong lòng vô cùng lo lắng, nhìn Phong Dạ Minh biến mất sau cửa động tối tăm, anh liền xông ra, tới tước hàng rào sắt, muốn giải cứu con tin.
Hàng rào sắt dùng để ngăn cả các cô gái bỏ trốn, dùng tới ba chiếc ổ khóa lớn khóa chặt, nếu là người bình thường, gặp phải ba ổ khóa này chắc chắn sẽ bó tay không có cách nào.
Cho dù là ŧıểυ Cao cũng sững sờ vài giây, quay người lại tìm chìa khóa trên người hai gã kia.
"Anh ơi, chìa khóa ở trên người gã cầm đầu." Một cô gái vẫn còn lý trí lớn tiếng nhắc nhở.