Khi tới kho, thấy lô vũ khí kia được khóa sau một chiếc cửa sắt, điều Phong Dạ Minh cần chính là Crowe đích thân mở cánh cửa sắt kia ra, hủy hoại toàn bộ lô vũ khí này.
Sáu thùng vũ khí được khiêng ra, đám người có mặt ở đây đang chuẩn bị kiểm tra, lúc này, Phong Dạ Minh liền lùi tới trước một thùng đựng đồ linh tinh.
Khi nhóm người này mở rương ra, anh lấy từ trong thùng đựng đồ linh tinh ra một thiết bị ấn nút vô thanh, giấu sau lưng.
Ánh mắt Crowe cũng đang chờ đợi, chỉ cần hoàn thành phi vụ giao dịch này hắn sẽ có được một món tiền khả quan.
Hàng của sáu thùng đều đã kiểm tra xong, hai bên hoàn tất giao dịch, đúng lúc thuộc hạ của bên giao dịch định bước tới nhận thùng hàng thì đột nhiên bùm một tiếng, trên đỉnh đầu có một tiếng nổ lớn, cả nóc nhà sập xuống, tảng đá khổng lồ đè xuống đám người, lúc này trong khói bụi mù mịt, không biết ai nổ phát súng đầu tiên, ngay sau đó trong khói bụi toàn là tiếng súng nổ.
Phong Dạ Minh nấp ở một góc khuất an toàn, nhìn rõ vị trí của thùng vũ khí, anh lấy ra một quả lựu đạn ở trong túi áo, kéo móc ném thẳng về phía thùng vũ khí.
Sáu thùng vũ khí lập tức nổ tung, lửa lan tỏa ra xung quanh.
Lúc này, những tay sai khác của Crowe nghe được động tĩnh liền xông vào, kẻ cầm đầu bên giao dịch vẫn còn sống, khi hắn chuẩn bị chất vấn, ngực hắn liền bị bắn một phát đạn.
Vốn dĩ vẫn còn cơ hội thương lượng, nhưng trợ lý và vệ sĩ sau lưng của kẻ giao dịch nghi ngờ việc này là do Crowe làm liền cầm súng nã đạn.
Phong Dạ Minh lập tức xông lên, lớn tiếng gọi: "Ông chủ, ông chủ."
"Văn! Tôi ở đây!"
Thì ra chân hắn ta đang bị đè, lúc này không thể cử động, thấy Phong Dạ Minh chạy tới liền giơ tay ra, định bảo anh kéo hắn ra.
Khi Phong Dạ Minh giả vờ kéo hắn, trong tay áo liền xuất hiện một con dao găm, đưa Crowe lên chầu trời.
Trong cơn hỗn loạn, Phong Dạ Minh nhân lúc nhốn nháo liền rút lui, anh đi thẳng phía bãi đậu máy bay trực thăng của Crowe.
Lúc này cả căn cứ quân sự vô cùng hỗn loạn, Phong Dạ Minh vừa bước ra liền nhìn thấy mấy tên tay sai đang cầm súng nhắm vào anh.
"Crowe bị thương, mau đưa chìa khóa máy bay trực thăng cho tôi, tôi đi khởi động đưa anh ta tới bệnh viện."
Đám thuộc hạ này không hề có phòng bị gì, giao chìa khóa cho Phong Dạ Minh, anh cầm lấy chìa khóa, ngay giây sau liền ra tay đánh hai tên ngất xỉu, chạy thẳng về phía chiếc máy bay trực thăng đang đậu trên bãi đất bằng phẳng.
Sau lưng, trong làn khói là lửa cháy, tiếng súng không dứt, Phong Dạ Minh ngồi lên máy bay trực thăng, nhìn cảnh này anh khẽ thở phào.
Máy bay trực thăng bay thẳng về phía sân bay.
Lúc này, mất ba mươi phút để tới sân bay cách xa một trăm dặm, giao nộp toàn bộ tiền, Thẩm Kiệt đưa vợ con lên nghỉ, anh ta và Dạ Nghiên Tịch thì kiểm tra tính năng của máy bay.
Dạ Nghiên Tịch kiểm tra xong xuôi tất cả liền nói với Thẩm Kiệt ở bên cạnh: "Thẩm Kiệt, anh dẫn vợ con đi đi, tôi ở lại đợi anh ấy."
"Không, chúng ta sẽ cùng đợi cậu ấy." Thẩm Kiệt nghiến răng nói, ơn cứu mạng của Phong Dạ Minh đối với anh ta mà nói cũng nặng như núi Thái Sơn.
Dạ Nghiên Tịch bước vào khoang máy bay, chỉ thấy cô gái có vẻ tiều tụy đang cảm kích nhìn cô, trong lòng cô ấy đang ôm chặt một bé gái đang ngủ say.
Dạ Nghiên Tịch gật đầu, cô bước xuống máy bay, ngẩng đầu nhìn về phía đường tới đây, khóe mắt ngấn lệ, cô đã quên mất đã bao lâu không còn khóc nữa.
Cô nhắm chặt mắt lại, để mặt hai hàng nước mắt rơi xuống, trong lòng đang gào thét.
Cầu mong cho anh mau mau xuất hiện.
Trong lúc này, cô nhạt nhòa nước mắt, nhìn thấy chiếc máy bay trực thăng đang dần dần tiến lại gần ở trên trời, trái tim cô giật thót, ánh mắt ánh lên vẻ mong đợi mãnh liệt.
Chiếc máy bay trực thăng đó bay thẳng tới sân bay, Thẩm Kiệt nghe thấy tiếng cũng vội xuống máy bay, bước tới bên cạnh Dạ Nghiên Tịch: "Đây là máy bay trực thăng của Crowe, Dạ Minh tới rồi."
"Là anh ấy, nhất định là anh ấy." Trong lòng Dạ Nghiên Tịch kiên định đây là sự thật.
Cuối cùng máy bay trực thăng cũng từ từ hạ xuống, người đàn ông nhảy xuống khỏi khoang lái của máy bay vẫn bình an vô sự, nhanh nhẹn dứt khoát, đẹp trai quyến rũ.
Đôi mắt nhòa lệ của Dạ Nghiên Tịch liền ánh lên nụ cười, cô lao nhanh về phía anh.
Ánh mắt Phong Dạ Minh cũng mang theo vẻ thương nhớ da diết, chớp mắt đã mấy ngày không gặp mặt nhau.
Niềm nhớ thương của anh sắp sửa ngập tràn.
Hai người không hề nói gì, chỉ ôm chặt lấy nhau, thể hiện tình yêu thương dành cho nhau.
"Em sợ quá, anh có biết em lo lắng tới nhường nào không? Lần sau không được làm vậy nữa!" Dạ Nghiên Tịch nghẹn ngào, có chút oán trách.
"Được rồi, lần sau anh không làm vậy nữa." Phong Dạ Minh bảo đảm.
Thẩm Kiệt bước tới nhìn anh hỏi: "Giải quyết xong hết rồi chứ?"
"Sáu thùng vũ khí đó đã bị hủy hoại, Crowe cũng đã bị tôi tận tay giải quyết rồi, từ nay về sau cho dù cậu cao chạy xa bay cũng không có người tìm cậu gây sự nữa." Phong Dạ Minh lên tiếng.
Trong mắt Thẩm Kiệt ánh lên vẻ khát vọng và mong đợi đối với tự do, Thẩm Kiệt kích động ôm chầm lấy anh: "Cám ơn cậu, Dạ Minh, cậu là ân nhân cứu mạng của cả nhà tôi."
"Được rồi, chúng ta lên máy bay thôi! Tôi không biết bên đó đang hỗn loạn thế nào nhưng chúng ta đi sớm thì tốt hơn."
Nói xong ba người liền lên máy bay, Dạ Nghiên Tịch và Phong Dạ Minh ngồi ở ghế lái. Thẩm Kiệt ngồi ở phía sau cùng vợ con mình.
Dạ Nghiên Tịch và người đàn ông ở bên cạnh đưa mắt nhìn nhau, trong ánh mắt họ ngập tràn tình yêu nồng cháy.
Máy bay sau khi chạy trên đường băng liền lao thẳng lên mây, trên không trung còn có thể nhìn thấy một vùng khói đen mù mịt, đó chính là căn cứ quân sự của Crowe, bây giờ nơi đó đang bị khói đen bao phủ, xem ra tất cả đã bị hủy hoại trong hỏa hoạn. Thẩm Kiệt ôm chặt lấy vợ mình, cuối cùng cũng có thể rời xa khỏi nơi ác mộng đó.
Dạ Nghiên Tịch đã thương lượng với họ về đích đến, đó là một hòn đảo nhỏ mà Thẩm Kiệt từng muốn đi, trên đảo mùa xuân hoa nở, bốn mùa rõ rệt, rất thích hợp để định cư. Nửa đời người sống trong mưa bom bão đạn, lần này, cuối cùng cũng có thể an hưởng niềm vui cuộc sống.
Sau chặng đường sáu giờ bay liền nhìn thấy đại dương xanh biếc dưới chân, máy bay của Dạ Nghiên Tịch hạ cánh xuống sân bay, Thẩm Kiệt dẫn theo vợ con dự định nói lời tạm biệt với hai người họ.
Ánh mắt Phong Dạ Minh tiễn đưa người anh em hồi sinh sau cái chết, trong mắt ánh lên lời chúc phúc.
Thời khắc này anh từng nhìn thấy trong mơ, anh nằm mơ thấy Thẩm Kiệt còn sống, và giấc mơ này đã trở thành sự thật.
Trong nội tâm mỗi con người đều có một nút thắt không dễ dàng tháo bỏ, nút thắt này anh cất giấu suốt sáu năm trong lòng, cuối cùng cũng đã được tháo gỡ.
Lập tức Phong Dạ Minh cảm thấy lòng mình vô cùng bình tĩnh và nhẹ nhàng, anh giờ tay ôm lấy người con gái bên cạnh, giọng hơi khàn nói: "Tiếp tới chúng ta đi làm gì đây?"
Dạ Nghiên Tịch ngẫm nghĩ một lát nói: "Lần này em xuất nɠɵạı cho khuây khỏa, sắp tới chúng ta cũng không có nhiệm vụ, hay là chúng ta hãy đi chơi cho khuây khỏa, hưởng thụ cuộc sống."
"Được thôi, em muốn đi đâu?"
"Đi tới thắng cảnh nghỉ dưỡng! Vừa hay máy bay còn nhiên liệu, chúng ta bay qua đó." Dạ Nghiên Tịch nói xong liền giơ tay nắm chặt lấy năm ngón tay anh, thời gian tiếp theo cô muốn được hẹn hò thoải mái.
Trải qua vụ việc như kiếp nạn này, cô cần phải cùng anh nghỉ ngơi tận hưởng kỳ nghỉ này.
Năm ngón tay của Phong Dạ Minh cũng giữ chặt tay cô, cúi người hôn lên tóc cô: "Nghe lời em."
Máy bay tiếp tục khởi hành, hai người vô cùng thảnh thơi nhàn tản đi tới một thắng cảnh nghỉ dưỡng cách đây hai giờ bay.
Sau ba tiếng đồng hồ, họ đã tới được thẳng cảnh nghỉ dưỡng nổi tiếng thế giới này.
Ở đây có bầu trời trong xanh, có bãi biển xinh đẹp và phong cảnh lãng mạn.
Có điều hai người đều rất mệt, họ quyết định tìm một khách sạn để nghỉ ngơi. Phong Dạ minh đặt hẳn một phòng tổng thống cao cấp nhất trong khách sạn, Dạ Nghiên Tịch mỉm cười nhìn anh, thấy ví của anh vẫn còn nhiều tiền như vậy, cô cảm thấy khá bất ngờ!
"Sau này tiền của ông xã sẽ giao nộp hết cho em." Phong Dạ Minh trầm giọng nói với cô.
Dạ Nghiên Tịch mỉm cười nhướng mày: "Không cần, em không phải là người giỏi quản tiền."
Phong Dạ Minh cảm thấy hơi hụt hẫng, có điều lúc này điều hai người cần nhất là mau chóng về phòng tắm gội xong rồi tính, vì hai người đều vô cùng bẩn thỉu nhếch nhác, nếu không phải vì tiền chắc cả hai đều sẽ bị nhân viên phục vụ của khách sạn xem thường.
Nhưng trong mắt hai người họ, bất luận đối phương bẩn tới cỡ nào đi nữa thì vẫn là tình yêu của nhau, là báu vật của cuộc đời.