Dạ Nghiên Tịch ngủ mơ màng, cũng không biết đã ngủ bao lâu, bỗng nhiên cô nghe thấy bên cạnh mình có tiếng bước chân rời đi, cô vốn ngủ không sâu, nghe vậy lập tức mở choàng mắt.
Bên cạnh vẫn còn ánh sáng của lửa nhưng Phong Dạ Minh đã biến mất.
Cô giật mình ngồi dậy, anh đi đâu rồi? Cô nhanh chóng cầm dao găm ở cạnh ba lô lao ra ngoài cửa động, bên ngoài vô cùng yên tĩnh, Phong Dạ Minh giống như đã biến mất.
"Phong Dạ Minh?" Dạ Nghiên Tịch không dám lớn tiếng gọi, chỉ có thể khẽ gọi mấy tiếng ra xung quanh.
Dạ Nghiên Tịch nhìn xuống mặt đất, căn bản không thể bám theo vết chân, lúc này cô nghe thấy ở phía bên trái có âm thanh di chuyển qua tán cây, Dạ Nghiên Tịch liền ẩn nấp ra sau khóm cây bên cạnh.
Đúng lúc này cô nghe thấy có bóng người nhẹ nhàng xuất hiện, cô lập tức quyết định ra tay chế ngự đối phương trước.
Cô ra tay rồi, dưới ánh sáng lờ mờ không nhìn rõ mắt đối phương, cô liền giao đấu vài chiêu với đối phương.
Ngay sau đó cả người cô bị anh bắt được, hai tay bị giữ chặt ra sau lưng, nửa người cô gục vào lồng ngực anh.
"Là anh." Một giọng nói trầm ấm quen thuộc vang lên.
Dạ Nghiên Tịch liền thở phào, thì ra là anh, có điều động tác của hai người bên cạnh thân cây có phần khá tình tứ.
"Buông em ra." Dạ Nghiên Tịch khẽ nài nỉ.
Trong sơn động vẫn còn một đống lửa đang cháy nhưng ánh sáng đều chiếu sáng ở trong động, bên ngoài động thì chỉ có một vài tia sáng của ánh trăng len lỏi chiếu xuống qua tán cây, Dạ Nghiên Tịch cảm thấy hơi thở ấm nóng đang tiến lại gần tai mình, mặt cô ửng hồng, cô cảm thấy anh mỗi lúc một gần hơn.
"Phong Dạ Minh." Dạ Nghiên Tịch khẽ giãy dụa, cô phát hiện ra tay mình vẫn đang bị tay anh giữ chặt, không giãy ra được.
"Anh..." Dạ Nghiên Tịch còn muốn nói gì nữa như những lời tiếp theo đều bị môi anh bá đa͙σ chặn lại.
Đầu Dạ Nghiên Tịch trống rỗng vài giây, nhất thời không biết nên phản ứng thế nào. Anh đã buông cánh tay ra, Dạ Nghiên Tịch giơ tay định đẩy anh ra nhưng sự dịu dàng của anh khiến cô không nỡ.
Hơn nữa cảm giác này cũng không tệ, thậm chí khá mê hoặc.
Cuối cùng, một nụ hôn sâu khiến hơi thở của hai người càng trở nên gấp gáp hơn, Dạ Nghiên Tịch khẽ nói: "Vừa rồi anh đi đâu vậy?"
Phong Dạ Minh mỉm cười: "Yên tâm đi, anh không đi xa, chỉ là hết nước rồi, anh đi lấy nước."
Dạ Nghiên Tịch thở phào, tay cô được anh dắt đi, chuẩn bị đi về phía sơn động.
Đúng lúc này, hai người họ nhạy bén phát hiện ra dưới núi có ánh sáng yếu ớt do một mảnh kim loại phản chiếu ánh trăng, và không chỉ có một chỗ.
Hai người đưa mắt nhìn nhau, cá cắn câu rồi.
Đúng là có người tới ám sát họ.
"Về lấy trang bị." Dạ Nghiên Tịch khẽ nói, hai người nhanh chóng vào lại sơn động, ba lô đều để lại trong động, hai người lấy trang bị mai phục ở một chỗ địa hình cao.
Ở nham động trên cao, họ nhìn rõ có bốn kẻ mặc áo đen mai phục ở bốn phía đang tiến lại, bọn chúng cầm súng, từng bước tiến sát sơn động, bốn tên đó đều đã được vũ trang toàn bộ, không nhìn rõ mặt.
Nhưng nhìn tư thế cầm súng của chúng tuyệt đối không phải bọn lưu manh thông thường.
Chỉ thấy một gã đàn ông hạ lệnh, bốn tên đồng thời xông vào cửa động, nã súng một hồi thẳng vào trong cửa động.
Với cách này, nếu trong động có người sớm đã bị bắn thành nhím.
Sau một hồi càn quét, tên cầm đầu bước vào quan sát, kêu lên một tiếng: "Chúng không có ở đây, chết tiệt."
Dạ Nghiên Tịch và Phong Dạ Minh đưa mắt nhìn nhau, súng trong tay chuẩn xác bắn trúng hai mục tiêu, khi bọn chúng kịp phản ứng, mục tiêu thứ ba ngã gục, tên cầm đầu còn lại lập tức phản kích, Dạ Nghiên Tịch và Phong Dạ Minh liền né tránh đợt công kích này.
Dạ Nghiên Tịch nói với Phong Dạ Minh: "Yểm hộ cho em."
Phong Dạ Minh liền rời khỏi chỗ ẩn nấp, xoay người nhảy xuống và bắn liền mấy phát đạn, gã đàn ông kia lập tức bắn liên hồi về phía của anh.
Đúng trong lúc này một bóng người giống như bóng ma nhảy xuống sau lưng hắn, động tác đầu tiên của Dạ Nghiên Tịch là đạp thẳng vào cổ tay gã, cú đạp dũng mạnh khiến súng trong tay gã văng ra bay lên không.
Gã kinh hãi nhảy lên nhưng Dạ Nghiên Tịch nhanh hơn gã, nhanh chóng giơ chân đá khẩu súng vào lùm cây bên cạnh.
Gã đàn ông kia thấy không thể lấy lại súng được nữa liền hung hãi tấn công, Dạ Nghiên Tịch và gã bắt đầu giao chiến.
Tuy nhiên, ngay lập tức một bóng người dũng mãnh tách hai người ra, đối thủ của gã đàn ông này đổi thành một người đàn ông mạnh hơn nữa.
Đánh chưa được mấy chiêu người hắn đã bị quật xuống đất, trên ngực có một bàn chân giẫm xuống, trong mắt gã lộ rõ vẻ khiếp đảm.
"Nói xem, ai phái bọn mày tới đây?" Phong Dạ Minh lạnh lùng hỏi.
"Bọn mày đừng phí sức nữa, tao sẽ không nói đâu." Gã đàn ông kia tỏ vẻ cứng đầu.
"Bọn mày đã cướp lô vũ khí kia, cất giấu ở đâu rồi?" Dạ Nghiên Tịch đứng cạnh hỏi tiếp.
Gã đàn ông này cắn chặt miệng, Phong Dạ Minh kéo khẩu trang che mặt của hắn ra, để lộ ra một gương mặt bình thường đen sạm.
"Yên tâm đi, tao, thủ lĩnh đặc chủng binh những năm qua học được không ít bản lĩnh khiến kẻ khác phải mở miệng, chỉ không biết mày có chịu đựng nổi hay không." Phong Dạ Minh cười nhạt nói một câu, giơ tay túm chặt lấy một cánh tay gã, khi gã còn chưa kịp phản ứng gì thì chỉ nghe rắc một tiếng vang lên.
Gã nghiến răng rêи ɾỉ đau đớn, Phong Dạ Minh mỉm cười nói: "Xem ra cánh tay còn lại của mày cũng không cần nữa rồi."
"Đợi chút." Gã ta trán vã mồ hôi, rõ ràng đã sợ hãi.
"Nói xem, lô vũ khí đó ở đâu."
"Cho dù tao có nói, chỉ dựa vào hai đứa mày cũng không vào được, ở đó có người rất lợi hại trấn thủ, bọn mày đừng phí sức nữa."
"Mày chỉ cần nói vị trí cho tao là được."
"Bọn mày không biết đâu, nơi này có từ trường quấy nhiễu, đừng nói liên hệ với bên ngoài, tới kim chỉ nam cũng không có tác dụng, vì thế bọn tao không hoàn thành nhiệm vụ trở về, đợt sát thủ thứ hai sẽ nhanh chóng tới đây thôi." Một gã nghiến răng dọa nạt.
"Mày chỉ cần nói cho bọn tau biết vũ khí ở đâu!" Phong Dạ Minh không muốn nghe chúng nói những lời này.
"Ở... phía tây nam, trong một hang động."
"Tại sao chúng mày không vận chuyển đi?"
"Tao cũng không rõ, hình như bên trên bất đồng ý kiến giao dịch, nhưng bây giờ có một người rất lợi hại cầm đầu, bọn họ chắc sẽ nhanh chóng vận chuyển đi thôi, cùng lắm trước mười giờ sáng mai, những thứ khác tao cũng không rõ, hãy tha cho tao." Gã đó nói xong liền nài nỉ.
"Bọn mày tổng cộng có bao nhiêu người ở đây?"
"Hơn ba mươi người." Gã đó vì muốn sống cũng không dám giấu diếm.
Ánh mắt Phong Dạ Minh chùng xuống, hung quang bộc lộ, một đấm đánh ngất gã kia.
Dạ Nghiên Tịch lập tức về lại sơn động, lấy điện thoại và thiết bị liên lạc ra, quả nhiên không dùng được, tới kim chỉ nam cũng mất tác dụng.
"Gần đây nhất định có một khối nam châm cực lớn chôn dưới lòng đất, mọi thiết bị liên lạc đều mất tác dụng." Dạ Nghiên Tịch nói với anh.
Phong Dạ Minh đưa mắt nhìn cô, ánh mắt lo lắng: "Nghiên Tịch, em có dự định gì."
"Đám người này trước trưa mai sẽ vận chuyển lô vũ khí đó đi, nếu như để chúng chuyển đi, chúng ta không chỉ tổn thất lô vũ khí đó mà còn tiết lộ lực lượng quân sự của quốc gia, đây là một vụ việc vô cùng nghiêm trọng, chúng ta nhất định phải ngăn cản bằng được." Ánh mắt Dạ Nghiên Tịch không hề có chút sợ hãi nào, chỉ có lòng quyết tâm bảo vệ quốc gia.
Phong Dạ Minh giơ tay giữ chặt cánh tay cô: "Đừng nôn nóng, đối phương có hơn ba mươi người, hơn nữa bọn chúng đều có vũ khí, trang bị không biết mạnh tới nhường nào, nhìn những thứ chúng sử dụng đều là trang bị đời mới, hỏa lực rất mạnh."
Dạ Nghiên Tịch ngẩng đầu nhìn anh: "Vậy anh nói xem chúng ta phải làm sao?"
"Nghiên Tịch, anh muốn em lập tức xuất phát về lại xe, liên hệ với đội trưởng Lý xin chi viện, nếu như trong xe không có tín hiệu thì em phải lái ra xa một đoạn, tìm nơi có tín hiệu để liên lạc, bây giờ là năm giờ sáng, nếu họ nhận được tin và tới đây thì có thể ngăn cản bọn chúng trước khi bọn chúng rời đi." Trong mắt Phong Dạ Minh có một loại mệnh lệnh không cho phép làm trái.
Dạ Nghiên Tịch nhìn anh: "Còn anh thì sao?"
"Anh ở lại đây cầm chân bọn chúng, đám người này vẫn chưa quay trở về, chắc chắn vẫn còn sát thủ tới đây."
"Không được, một mình anh ở lại em không yên tâm." Dạ Nghiên Tịch xoay tay giữ chặt cánh tay anh.
"Đừng lo lắng, anh có đủ khả năng để ứng phó." Nói xong anh lật cánh tay cô lên, nhặt một khẩu súng trên mặt đất đặt vào tay cô: "Cầm cái này phòng thân."
"Phong Dạ Minh." Ánh mắt Dạ Nghiên Tịch không giấu vẻ lo lắng và cả tình yêu mà cô ít khi bộc lộ.
Phong Dạ Minh bước lên, giơ tay ôm cô vào lòng, cúi đầu hôn nhẹ lên tóc cô: "Nghe lời, đi đi!"