Dạ Nghiên Tịch bước tới cửa phòng của Phong Dạ Minh, nhìn chàng trai nằm trên giường, cô bình thản bước vào trong.
"Anh có thấy khó chịu ở đâu không?" Dạ Nghiên Tịch đứng trước giường hỏi thăm.
Phong Dạ Minh là người thế nào chứ? Anh không phải người đàn ông bình thường, khả năng quan sát thần sắc đã đạt tới mức độ đỉnh cao, chỉ dựa vào một câu hỏi này của cô thôi anh lập tức biết được cô chắc chắn đã hiểu nhầm.
Phong Dạ Minh nhìn Thẩm Lạc Lạc bước vào sau, mỉm cười: "Lạc Lạc, em ra ngoài một lát, anh có chút chuyện riêng muốn nói với chị dâu tương lai của em, lát nữa em vào có được không?"
Thẩm Lạc Lạc sững sờ nhưng cô vẫn ngoan ngoãn bước ra ngoài cửa, đóng chặt cửa lại. Dạ Nghiên Tịch vừa nghe anh xưng hô mình là chị dâu tương lai, bất giác nheo mắt, ngồi xuống cạnh giường, lên tiếng hỏi trước: "Cô ấy là gì của anh sao?"
"Vừa nãy có phải em đã hiểu nhầm không?" Phong Dạ Minh mỉm cười hỏi.
Dạ Nghiên Tịch không muốn nói việc này liền khoanh tay hỏi lại: "Cô ấy là gì của anh?"
Phong Dạ Minh cũng không muốn cô tiếp tục hiểu nhầm, anh khẽ thở dài một tiếng nói: "Cô ấy là Thẩm Lạc Lạc, là em gái của người anh em tốt Thẩm Kiệt của anh, cậu ấy và anh cùng lớn lên trong quân đội, cùng trở thành một đặc chủng binh, chỉ có điều trong một nhiệm vụ sáu năm về trước, cậu ấy lựa chọn hi sinh bản thân để cứu anh."
Giọng Phong Dạ Minh rất nặng nề, anh rất ít khi nhắc tới việc này nhưng tình cảm đó nằm sâu trong tim anh, vô cùng sâu nặng.
Dạ Nghiên Tịch cũng trầm ngâm, cô hiểu sự quý giá và trọng lượng của tình bạn giữa đồng đội với nhau: "Vào thời khắc cuối cùng của cuộc đời, Thẩm Kiệt mong anh chăm sóc cho em gái duy nhất của cậu ấy, sáu năm qua anh vẫn gửi tiền cho Lạc Lạc, hi vọng cô ấy có cuộc sống không phải lo nghĩ gì, cô ấy có cách liên hệ với những người anh em khác của anh, vì thế lần này cô ấy chủ động tới thăm anh."
Dạ Nghiên Tịch gật đầu, những tâm trạng ban nãy cũng đã tiêu tan, cô cũng có chút thương cảm với cô gái trẻ tuổi này.
"Nghiên Tịch, anh hi vọng sau này khi gặp bất cứ chuyện gì em cũng đừng nghi ngờ tình cảm anh dành cho em, có được không?" Phong Dạ Minh trầm giọng yêu cầu.
Dạ Nghiên Tịch ban nãy đúng là đã hiểu nhầm, hơn nữa còn nghĩ tới một số việc về tác phong của anh, bây giờ cô mới biết chẳng qua chỉ là hiểu nhầm mà thôi.
"Vâng." Dạ Nghiên Tịch gật đầu: "Tối nay có cần em ở lại đây với anh không?"
"Đương nhiên rồi, anh chỉ muốn em ở lại với anh." Ánh mắt Phong Dạ Minh nặng tình nhìn cô.
"Được thôi, em về nhà một chuyến, tắm xong sẽ vào lại, có gì cần em mang vào cho anh không?"
"Em vào là được rồi."
Dạ Nghiên Tịch bước ra thì thấy Thẩm Lạc Lạc đang dựa vào tường đợi ở ngoài cửa, cô mỉm cười nói: "Thẩm ŧıểυ thư, cô có thể vào được rồi, tôi đi trước."
"Chị, chị là bạn gái của anh Dạ Minh sao?" Giọng Thẩm Lạc Lạc có chút hiếu kì.
Dạ Nghiên Tịch sững sờ vài giây, thừa nhận thẳng thắn quan hệ với anh như vậy, đây là lần đầu tiên, nhưng cô không phủ nhận, gật đầu nói: "Đúng vậy, sao thế?"
Ánh mắt Thẩm Lạc Lạc thoáng chút hụt hẫng, cô cố gắng gượng cười: "Không có gì."
Nói xong cô liền đẩy cửa bước vào, Dạ Nghiên Tịch ngạc nhiên giây lát, một suy đoán dấy lên trong đầu cô.
Cô nhìn qua cửa sổ kính thấy cô gái mỉm cười ngọt ngào vô cùng dịu dàng ở bên trong, cô khẽ thở dài, lẽ nào Thẩm Lạc Lạc đang yêu thầm Phong Dạ Minh sao?
Cung không biết anh chàng này có biết hay không.
Dạ Nghiên Tịch về tới nhà, tắm xong liền vào lại bệnh viện, Thẩm Lạc Lạc vẫn còn ở đó, Dạ Nghiên Tịch xách theo canh do mẹ mình tận tay nấu bước vào, ánh mắt Phong Dạ Minh ánh lên vẻ kích động.
Thẩm Lạc Lạc lúc này đang gọt trái cây, Phong Dạ Minh liền nói với cô: "Lạc Lạc, đừng gọt nữa, anh nói rồi, anh không ăn."
"Anh Dạ Minh, đây là táo rất ngọt em mua riêng cho anh, anh ăn một trái đi!" Thẩm Lạc Lạc nài nỉ.
Ánh mắt Phong Dạ Minh nhìn về phía Dạ Nghiên Tịch cầu cứu, cả buổi chiều Thẩm Lạc Lạc đều ở đây chăm sóc cho anh, Phong Dạ Minh là đàn ông, anh cảm thấy không được thoải mái cho lắm.
Đặc biệt là sự nhiệt tình của Thẩm Lạc Lạc đối với anh khiến anh hơi khó chấp nhận.
"Thẩm ŧıểυ thư, để tôi chăm sóc anh ấy, cô có thể về nghỉ ngơi rồi." Dạ Nghiên Tịch mỉm cười nói.
"Chị, em không mệt, em có thể ở lại chăm sóc anh Dạ Minh được." Ánh mắt Thẩm Lạc Lạc ánh lên vẻ kiên định.
Dạ Nghiên Tịch lập tức nhìn thấu cô ấy có ý với Phong Dạ Minh, cô cũng không ngạc nhiên trước thái độ kiên quyết của cô ấy, cô mỉm cười: "Tôi biết Thẩm ŧıểυ thư rất quan tâm tới anh ấy nhưng anh ấy cần nghỉ ngơi, mai cô có thể tiếp tục tới thăm anh ấy."
"Đúng vậy, Lạc Lạc, em ở lại bệnh viện cũng không tiện, em hãy về trước đi! Có Nghiên Tịch ở đây chăm sóc anh là được rồi." Phong Dạ Minh cũng khuyên cô.
Thẩm Lạc Lạc thấy anh lên tiếng mới ngoan ngoãn gật đầu đáp một câu: "Vậy cũng được, sáng sớm mai em sẽ tới thăm anh."
"Cũng không cần tới sớm lắm đâu, sáng mai anh ấy cần phải đi kiểm tra, không ở trong phòng bệnh." Dạ Nghiên Tịch lên tiếng.
Thẩm Lạc Lạc đưa mắt nhìn cô, có lẽ lời nói của Dạ Nghiên Tịch có phần thẳng thắn khiến cô nghĩ ngợi lung tung, cô đang nghĩ, có phải Dạ Nghiên Tịch cho rằng cô ở đây sẽ ảnh hưởng tới việc tình tự của họ?
Bất giác, trong lòng Thẩm Lạc Lạc có chút không vui.
"Mai em vẫn sẽ vào sớm." Thẩm Lạc Lạc kiên quyết nói, sau đó liền cầm túi lên nói với Phong Dạ Minh: "Anh Dạ Minh, anh hãy nghỉ ngơi đi, em về đây, mai gặp lại."
Thẩm Lạc Lạc vừa rời khỏi, Phong Dạ Minh lập tức thở phào như thể ứng phó với việc thế này không phải sở trường của anh.
"Sao vậy? Có một cô gái xinh đẹp nhiệt tình ở bên anh, anh còn cảm thấy mệt sao?" Dạ Nghiên Tịch ngồi xuống nhìn anh.
Phong Dạ Minh gối đầu lên cánh tay không bị thương, vẻ mặt nhăn nhó nói: "Anh thì muốn Lạc Lạc đừng vào viện nữa."
Dạ Nghiên Tịch hiểu anh cũng không nói móc anh nữa, cô mang canh ra nói: "Anh có phúc lắm đấy, đây là canh mẹ em đích thân nấu cho anh tẩm bổ đấy."
Phong Dạ Minh lập tức ngồi dậy, mỉm cười vui vẻ nói: "Thật sao? Nói vậy tức là bác gái đã biết quan hệ của chúng ta rồi sao?"
Dạ Nghiên Tịch lắc đầu: "Em còn chưa nói với mẹ, em chỉ nói có một đồng đội bị thương nặng, mẹ liền nấu canh cho em mang vào."
Nụ cười trong đáy mắt Phong Dạ Minh vẫn không hề tan đi: "Nói như vậy, lần sau anh tới nhà em chơi, anh có thể nói với bác gái là em mang tới cho anh ăn."
Hai má Dạ Nghiên Tịch ửng hồng, cô vẫn chưa muốn để người nhà biết quan hệ của cô với anh.
Phong Dạ Minh ăn canh xong, bị Thẩm Lạc Lạc quấy rầy nói chuyện cả buổi chiều, anh lại bị thương nên bây giờ cảm thấy rất mệt.
"Nghiên Tịch, chốc nữa em hãy về nhà đi, không cần ở đây với anh đâu." Phong Dạ Minh xót ruột nói.
Dạ Nghiên Tịch cũng biết vết thương của anh không quá nghiêm trọng nhưng cô đã tới rồi thì sẽ ở lại cùng anh.
"Không sao, anh cứ ngủ đi, em ngồi đây đọc sách một lát là được." Dạ Nghiên Tịch nói xong liền lấy trong ba-lô ra một cuốn sách đọc giết thời gian.
Phong Dạ Minh nằm xuống gối đầu lên một cánh tay, ánh mắt nhìn cô không hề chớp như thể muốn dẫn theo cô chìm vào trong giấc mộng.
Anh cần nghỉ ngơi, có cô ở bên cạnh anh sẽ thoải mái hơn nhiều.
Một lát sau Dạ Nghiên Tịch ngẩng đầu lên thấy anh đã ngủ, cô liền đứng dậy giúp anh kéo chăn, quan sát dáng vẻ khi ngủ say của anh, vẫn rất đẹp trai.
Khi Dạ Nghiên Tịch đang chăm chú nhìn, bất ngờ cánh tay chàng trai đang nằm ngủ bỗng nhiên giữ chặt sau gáy cô, khuôn mặt Dạ Nghiên Tịch đang ở phía trên, môi cô lập tức chạm xuống môi của anh.
Đầu Dạ Nghiên Tịch trống rỗng vài giây, cô vội vàng lui người, sau đó liền nhìn thấy một đôi mắt ánh lên nụ cười vô cùng đáng ghét.
Dạ Nghiên Tịch có phần bực bội trừng mắt nhìn anh: "Không nghiêm túc gì cả, mau ngủ đi."
Phong Dạ Minh có được một nụ hôn của cô liền thỏa mãn, lúc này anh mới nheo mắt, mỉm cười nhắm mắt lại.
Dạ Nghiên Tịch liếc nhìn anh, trên môi vẫn còn hơi ấm vừa rồi tiếp xúc với môi anh. Cô cầm sách lên giả vờ đọc nhưng tâm trạng rối bời khiến cô không thể tập trung đọc, cô quay đầu lại nhìn chàng trai nằm trên giường.
Xem ra anh đang ngủ rất ngon giấc!
Dạ Nghiên Tịch ở lại trong viện với anh, tới gần sáng, cô thực sự rất buồn ngủ liền gục trên mép giường của anh ngủ một lát.
Chừng ba giờ sáng, cô cảm thấy người mình bỗng nhiên nhẹ bẫng, cô giật thót mình, vội vàng mở choàng mắt ra thì thấy mình đang bị Phong Dạ Minh bế bổng lên.
"Anh đang làm gì vậy? Mau bỏ em xuống, tay anh còn đang bị thương đấy!" Dạ Nghiên Tịch vừa xấu hổ vừa lo lắng lại vừa tức giận.
Lúc này, người cô đã được anh bế đặt lên giường anh đang ngủ, anh cúi người mỉm cười ghé sát lại: "Anh ngủ đủ rồi, bây giờ để em ngủ một lát."
"Anh... em không ngủ." Dạ Nghiên Tịch không phải người bệnh, cô lập tức ngồi bật dậy, nắm chặt lấy cổ tay anh, quan sát vết thương đang băng bó của anh, cũng may không bị chảy máu..
"Anh là người bị thương, đừng cứng đầu vậy được không? Mau nằm xuống giường." Dạ Nghiên Tịch nói xong định bước xuống giường.