"Tôi vừa vào nghề không lâu." Dạ Nghiên Tịch vừa nói vừa rầu rĩ lấy thuốc ra, thuần thục đưa cho họ.
Ba người nhận thuốc của cô, Dạ Nghiên Tịch bắt đầu phì phèo khói thuốc cùng họ, cô thêu dệt thân phận thê thảm rằng mình là con gái gia đình có tiền, sau công việc làm ăn thất bát, cha vào tù, cô cũng phải vào xã hội để kiếm sống.
Nghe vậy những cô gái ở đây liền đồng cảm vài phần, Dạ Nghiên Tịch thành công hòa nhập vào nhóm người bọn họ.
Tám giờ vừa qua đi, má mì liền tới đón người, nói với họ rằng: "Mọi người mau mau dặm thêm phấn, đi toilet thì đi toilet, chúng ta sắp xuất phát đi gặp khách hàng rồi."
Dạ Nghiên Tịch ngồi trong xe của họ, chạy thẳng tới một quán bar quy mô lớn ở trung tâm thành phố! Lúc này ngoài cửa sổ đã là đoạn đường xa hoa trụy lạc, ánh mắt Dạ Nghiên Tịch nhìn về phía quán bar đèn điện nhấp nháy! Nghe các cô gái bên cạnh đều đang nói về những vấn đề tế nhị, cô giả vờ tâm trạng không vui.
"Đừng nhăn nhó như vậy, nếu như tối nay gặp được khách sộp, với nhan sắc của cô chắc chắn sẽ không thiếu tiền." Một cô gái tên là ŧıểυ Lệ an ủi cô.
Dạ Nghiên Tịch ánh mắt mơ màng nhìn ra ngoài cửa: "Hy vọng là vậy!"
ŧıểυ Lệ nghe xong thân thế của cô, cảm thấy rất thương cô, liền kéo tay cô nói: "Cô yên tâm, tôi sẽ bảo vệ cô."
Xuống xe, họ liền đi vào quán bar đã mở cửa bằng lối đi riêng dành cho mình!
Khách ở đây bây giờ vẫn chưa đông, má mì bảo họ vào phòng ngồi đợi, đợi khách lần này tới nơi họ sẽ ra gặp khách.
Dạ Nghiên Tịch nhân cơ hội này có đi vào nhà vệ sinh mấy lần tranh thủ nắm bắt địa hình của quán bar, ghi nhớ lại trong đầu.
Cho tới khoảng chín giờ tối, khách của quán bar bắt đầu đông lên, các thể loại nam nữ khiến nơi này trở nên xa hoa đồi trụy.
Khoảng chín rưỡi, má mì đẩy cửa bước vào, vỗ tay: "Các cô gái, phấn chấn lên nào, khách tối nay tới rồi, các cô đi theo tôi, phục vụ tận tình, đừng gây chuyện."
Dạ Nghiên Tịch đi theo họ, nối đuôi nhau đi vào một phòng riêng, trong phòng ánh đèn mờ ảo, Dạ Nghiên Tịch đưa mắt nhìn khắp một lượt khách trong phòng, ngoài mấy khách mua, hai người còn lại chính là nhân vật mục tiêu lần này, bên cạnh họ có sáu vệ sĩ đánh thuê, bên dưới sofa còn có giấu vali.
Dạ Nghiên Tịch vừa đứng vững thì nghe thấy có tiếng bước chân ở ngoài cửa, chỉ thấy sau lưng một người đàn ông béo phệ là Phong Dạ Minh đang bước vào.
Dạ Nghiên Tịch ngẩng đầu lên nhìn, Phong Dạ Minh giả vờ không nhìn thấy cô, gã đàn ông béo phệ bước tới giới thiệu, Phong Dạ Minh liền bắt tay với nhân vật mục tiêu lần này, gã đàn ông béo phệ liền giới thiệu một lượt gia thế của Phong Dạ Minh, gã đàn ông mục tiêu lập tức nhìn qua với ánh mắt sắc bén, cảnh giác: "Cậu trông không giống với người làm nghề này."
"Cũng chả có cách nào cả, bây giờ việc làm ăn của gia tộc khó khăn, cái gì kiếm tiền nhanh thì tôi làm cái đó." Trong ánh mắt Phong Dạ Minh ánh lên vẻ ngông cuồng, dáng vẻ công tử thượng lưu được thể hiện một cách rõ rệt.
Ánh mắt của sáu cô gái kia đều nhìn lên người Phong Dạ minh, phục vụ nhiều công tử nhà giàu như vậy rồi nhưng họ chưa từng gặp ai khôi ngô tuấn tú tới vậy, hơn nữa vẻ lưu manh đẹp trai của anh ta đúng là khoản mà các cô gái yêu thích nhất.
"Nghe nói nhà cậu có mỏ!"
"Đã khai thác hết rồi, lương cũng không trả nổi nữa, nghe nói nghề này kiếm tiền nhanh nên tôi cũng muốn xen một chân, kiếm chút tiền, nếu như nghề này làm ăn được thì tôi sẽ chuyển nghề." Phong Dạ minh nói xong liền quay sang nói với gã đàn ông béo phệ: "Bảo người của tôi mang tiền lên đây."
"Không vội, không vội, chúng ta vừa mới tới, cứ nói chuyện đã, chỗ tôi đây không thiếu hàng xịn." Người đàn ông đi đầu cười ha ha chỉ về phía các cô gái bên cạnh: "Còn chưa bắt đầu nữa! Lý thiếu gia, cậu chọn trước đi."
"Sao có thể làm vậy chứ!" Phong Dạ Minh vừa nói vừa dùng ánh mắt ám muội nhìn khắp lượt các cô gái trước mặt.
Mục tiêu hàng đầu trước đây đã tìm hiểu, công tử trước mặt này trong nhà có tiền, vừa mới vào nghề, là dê non dễ thịt nhất, trong tay hắn còn có một lô hàng kém chất lượng, lát nữa có thể bán giá cao cho hắn ta, vì thế trước tiên phải lấy lòng hắn ta đã.
"Đừng khách sáo, thích ai thì cứ chọn!"
Phong Dạ Minh xoa cằm: "Vậy tôi không khách sáo nữa, cô gái mặc váy đen kia, lại đây."
Mặc váy đen chỉ có một mình Dạ Nghiên Tịch, cô cúi đầu, ngoan ngoãn đi ra, bước tới bên cạnh anh.
Phong Dạ Minh giơ tay kéo, cả người Dạ Nghiên Tịch lập tức ngã nhào vào lòng anh, khiến cả đám đàn ông cười ha ha.
Những cô gái khác đều nhìn với ánh mắt đố kỵ, vì họ cũng muốn được một chàng trai giàu có đẹp trai như vậy chọn.
Dạ Nghiên Tịch tuy xinh nhất trong số này nhưng tối nay những người này không tới vì gái, vì thế cũng chỉ tùy ý lựa chọn các cô gái khác, bắt đầu trò chuyện. Dạ Nghiên Tịch chỉ cảm thấy một bàn tay ôm lấy eo mình, người cô lập tức cứng đơ, Phong Dạ Minh mỉm cười, đưa tay vuốt ve má cô.
Mặc dù biết rõ đây chỉ là đóng kịch nhưng khi bàn tay anh vuốt ve mình, Dạ Nghiên Tịch vẫn cảm thấy hơi thở trở nên gấp gáp vài phần, khuôn mặt cũng nóng bừng lên.
"Lý thiếu gia, nói việc làm ăn của nhà cậu đi! Để chúng tôi nghe lấy kinh nghiệm, học hỏi theo cách làm ăn của cậu." Gã cầm đầu ngậm một điếu thuốc, chìa một điếu ra mời anh.
Phong Dạ Minh liền giơ tay ra cầm, ngậm thuốc rất thuần thục, Dạ Nghiên Tịch lập tức cẩn thận châm thuốc cho anh.
Phong Dạ Minh nhả một vòng khói thuốc: "Việc làm ăn ba tôi lo liệu, việc của tôi là lợi dụng tiền của ông để đẻ ra tiền, anh bảo tôi làm ăn đàng hoàng, tôi không biết làm, còn kinh nghiệm tiêu tiền như nước thì tôi có thể dạy các anh."
Gã đứng đầu sững người sau đó bật cười ha hả: "Lý thiếu gia đúng là vui tính."
Mọi người có mặt cũng đều bật cười phụ họa.
"Lý thiếu gia, cô nàng bên cạnh cậu không tồi, nhìn rất trong sáng, tối nay hay chơi tận tình." Một gã đàn ông lập tức chú ý tới nhan sắc của Dạ Nghiên Tịch.
Phong Dạ Minh lập tức liếc nhìn cô không mấy xem trọng, đưa tay bóp nhẹ cằm cô, buộc cô ngẩng đầu lên, anh cũng chỉ liếc nhìn qua: "Cũng tạm, miễn cưỡng lọt vào mắt bổn thiếu gia, tối nay sẽ dẫn về khách sạn chơi một tối."
"ŧıểυ Nhan mới vào nghề, có lẽ không biết cách phục vụ, Lý thiếu gia, hay là tôi phục vụ anh!" Một cô gái lập tức lên tiếng muốn giành lấy cơ hội này.
Phong Dạ Minh liền nhìn cô ta: "Tôi thích chơi người mới." Nói xong anh lại ôm lấy Dạ Nghiên Tịch, môi chạm lên môi cô hôn một cái.
Tim Dạ Nghiên Tịch đập thình thịch hai nhịp, đầu cô trống rỗng vài giây, rõ ràng biết rằng anh đang diễn kịch nhưng những hành động của anh lại khiến cô có vài giây thất thần.
"Lý thiếu gia, kiếm được tiền rồi, gái nào chả có. Bây giờ chúng ta nên nói chuyện làm ăn trước đã!" Gã cầm đầu nhìn đồng hồ, hắn cho rằng lúc này nên nhanh chóng tuồn hàng trong tay thì tốt hơn.
Phong Dạ Minh cầm điện thoại lên, dáng vẻ lắm tiền, dặn dò thuộc hạ: "Giúp tôi xách vali lên đây, ngay bây giờ."
Gã cầm đầu ánh mắt lóe sáng, hắn lén xách vali ra: "Hàng của tôi ở đây đều là hàng xịn, cậu có cần kiểm tra không?"
"Được thôi! Vậy thì kiểm tra thôi!"
"Lý thiếu gia đích thân thử được không? Chỉ có đích thân kiểm tra mới biết được là tốt hay không tốt." Gã đàn ông kia lên tiếng, sai thuộc hạ chuẩn bị.
Lòng bàn tay Dạ Nghiên Tịch toát mồ hôi, anh thực sự phải thử sao? Phải biết là những thứ này đụng vào sẽ coi như xong.
"Được thôi." Phong Dạ Minh mỉm cười, đúng là phải đi thử thật. Lúc này, Dạ Nghiên Tịch thầm nắm chặt tay anh, tỏ vẻ anh đừng đi.
Phong Dạ Minh đứng dậy, tay Dạ Nghiên Tịch bị anh thầm giật ra, Dạ Nghiên Tịch lập tức trở nên căng thẳng, sự lo lắng trong mắt lột tả chân thực. Phong Dạ Minh nhìn thấy trong lòng rất hài lòng, xem ra cô đang lo lắng cho anh. "Lý thiếu gia, sao thế? Anh nghi ngờ chất lượng hàng của tôi sao?" Gã cầm đầu lập tức cảnh giác.
"Đương nhiên không phải, tôi chỉ đang nghĩ, tiền của tôi tối nay đủ để lấy bao nhiêu hàng của anh, tôi lo hàng anh chuẩn bị hơi ít." Phong Dạ Minh mỉm cười, ngồi xuống bên cạnh hắn ta.
"Lý thiếu gia yên tâm, nhìn xem, toàn bộ ở đây." Gã nói xong liền bảo thuộc hạ mở ra cho anh xem qua.
Phong Dạ Minh chỉ cần xác nhận hàng là thật, vậy thì vở kịch này cũng không cần diễn tiếp nữa.
"Tôi muốn thử ở đây." Phong Dạ Minh chỉ vào một chiếc vali khác của hẳn.
Gã cầm đầu trong tổ chức có biệt hiệu là Bạch Lang, là nhân vật số hai trong số các thuộc hạ của Hắc Xà.
Bạch Lang thấy hắn không ngốc, không thử thứ hắn chuẩn bị trước mà muốn chọn ngẫu nhiên để thử, hắn lập tức mỉm cười: "Được thôi, vậy tôi sẽ mở một gói cho cậu thử."
Nói xong liền sai thuộc hạ mở, Phong Dạ Minh lấy một gói bên trong ra, Bạch Lang liền sai thuộc hạ lấy một ít đặt lên bàn để Phong Dạ Minh thử.
Dạ Nghiên Tịch thấy hàng đều ở đây, trong mắt Bạch Lang có thể thấy hắn rất tự tin về số hàng lần này, cũng có thể chắc chắn ràng hai vali này đều là hàng thật.