"Người đàn ông dám xem thường phụ nữ, thì chị phải xử." Dạ Nghiên Tịch đã bị Phong Diệu châm ngòi lửa chiến thành công, từ nhỏ cô chịu sự huấn luyện trong quân đội, cũng là con người được tuyển chọn trong đội tinh anh, cô chưa từng sợ ai cả, và, cô vốn dĩ rất có lòng tin vào bản thân mình cơ.
Phong Diệu đứng trên đấu đài, đôi tay đặt chéo phía sau lưng, tư thế thẳng đứng, ánh mắt như ngọn đuốc, nhưng sáng lạng có hồn, anh dõi theo người phụ nữ đã thay xong y phục bước ra.
Một bộ đồ màu xám bó sát, khiến đường cong của cô bộc lộ rõ ràng, hoàn mỹ không còn từ nào để hình dung.
Người phụ nữ này, trên người một miếng thịt nhiều hơn thì không, thiếu đi một chút cũng không, tràn đầy tính đàn hồi và khít chặt, quả thật là một món vật hấp dẫn nhất trong mắt của đàn ông.
"Chắc chắn muốn đánh chứ? Hay là bỏ cuộc?" Phong Diệu lại một lần nữa trêu chọc cô.
Giống như anh đang lo lắng cô đánh không lại mình vậy.
Dạ Nghiên Tịch nhếch môi cười lạnh lùng, "Đến mức này rồi, anh muốn lui bước cũng không được nữa đâu."
Đáy mắt Phong Diệu lóe lên ý cười, anh thích chiến khí tràn đầy của cô, như vậy, anh sẽ không cần quá nhường nhịn, nhưng mà, anh sẽ nắm bắt thật tốt, tuyệt đối không làm cô bị thương.
Chỉ là so tài với nhau thôi mà.
"Phong Diệu, cô ấy là chị của tôi, anh nhớ nhẹ tay chút." Mã ŧıểυ Thiên lập tức ở dưới đài hét lên.
Dạ Nghiên Tịch liếc anh ta một phen, "Cầu xin cái gì? Tôi sợ anh ta chắc?"
"Chị, cố lên, em ủng hộ chị, chị chắc chắn sẽ chiến thắng." Mã ŧıểυ Thiên vội vàng nịnh bợ, và nói với đám học viên đang bao vây, "Đứng ra xa một chút, đứng xa hơn chút nữa, coi chừng bị vạ lây."
Đám học viên nghe lời bèn lùi ra sau, chỉ thấy trên sàn đấu tràn đầy hơi thở chiến đấu, lập tức trở nên căng thẳng, dường như có một luồng hơi thở thấp nén đang lưu chuyển, khiến bầu không khí cả hội trường trở nên siết chặt, hít thở không thông.
Hai người ở trên đài, nhìn lẫn nhau, đều chưa động tay.
"Thầy Phong, động tay đi! Nếu nhìn nữa, hai người sẽ yêu nhau đó." Có một học viên nhiều chuyện, to tiếng ồn ào.
Dạ Nghiên Tịch ở trên đài nheo mắt nhìn, yêu anh ta? Nghĩ nhiều quá rồi, sao cô có hảo cảm với người đàn ông như vậy kia chứ.
Phong Diệu cũng đang nếm trải mùi vị của câu nói này, yêu cô ta, chưa nhanh đến vậy đâu, nhưng mà, người phụ nữ này đích thực khiêu khích hứng thú của anh ta.
Và ngay lúc này, Phong Diệu bắt đầu giở đòn công kích, cú đấm của anh lập tức vung ngang đến Dạ Nghiên Tịch, Dạ Nghiên Tịch linh hoạt né ra, phản đòn một cú.
Sự thám thính của Phong Diệu, lập tức khiến anh hiểu rõ, người phụ nữ này không hề đơn giản, lúc nãy anh đã đánh giá thấp cô rồi.
"Không tệ! Cũng có bản lĩnh đó." Phong Diệu cười khen ngợi, nhanh chóng ra đòn lần nữa, lúc này rõ ràng xảo trá và hung dữ hơn nhiều, Dạ Nghiên Tịch cũng âm thầm cảm thán tài năng của anh ta, sức đột phá của người đàn ông này thật kinh hồn.
Trên đài, một trận đấu khiến người ta cảm thán đang được tiến hành, dường như được nhìn thấy một trận đấu võ thuật điển ảnh chân thật, thân hình của Dạ Nghiên Tịch giống như nữ chính trong thước phim, cho dù có lúc bị đánh trúng, nhưng đòn phản kích của cô, cũng vô cùng kinh hồn.
Phong Diệu mấy lần hiểm hóc bảo vệ nửa thân dưới, nếu không, sẽ bị đá trúng thật đó.
Anh mới nghĩ rằng, chắc người phụ nữ này thường xuyên thích làm như vậy lắm, nếu không, sao động tác đá thân dưới của cô điêu luyện đến như vậy?
Động tác tung chân của Dạ Nghiên Tịch, bị bàn tay to lớn của người đàn ông túm lấy, lập tức dùng sức kéo, thân hình của Dạ Nghiên Tịch tức thì ghé sát vào anh ta, thật gần gũi.
"Lưu manh." Chỉ nghe giọng nói nhỏ nhẹ, Dạ Nghiên Tịch tung một cú tát dứt khoác.
Sắp tát qua đó rồi.
Người đàn ông nhanh chóng thả chân cô ra, đỡ lấy cú tát đó, lui về sau một bước cười nói, "Tôi không có ý này."
Tiếp theo sau, cánh tay dài của anh giương ra, bắt lấy đôi tay của Dạ Nghiên Tịch, chuẩn bị bẻ ngược kết thúc trận đấu này.
Ánh mắt của Dạ Nghiên Tịch chìm xuống, mấy lần lui ra sau né tránh, lộ ra vẻ yếu thế, vào lúc người đàn ông tưởng bắt được cô, khóe miệng của cô nhếch lên nhẹ nhàng, người đàn ông thả lỏng cảnh giác, là cơ hội áp chế kẻ địch giành chiến thắng của Dạ Nghiên Tịch.
Cô giả vờ bị anh tóm được, nhưng khi người đàn ông đến gần, thân dưới của cô lập tức đứng vững, một cú lật ngược dữ dội tặng cho anh.
Người đàn ông quả thật không có sự phòng bị, lưng sau chạm đất, pằng một tiếng, bị ngã nặng nề, nhưng mấy giây sau người đàn ông nhanh chóng đứng dậy thoát khỏi cảnh nhếch nhác, vào lúc anh đang cảnh tỉnh mình quá khinh địch, đi tóm lấy vai nghiêng của cô để phản kích, ngay khi Dạ Nghiên Tịch quay đầu, ngón tay của người đàn ông tóm được, nhưng là sợi dây thun cột tóc của cô, người đàn ông kéo một phát, chỉ cảm giác được mặt tay bị búng một cái.
Giây sau đó, mái tóc đen đầy đầu như tơ mỏng của Dạ Nghiên Tịch phủ xuống, tùy theo động tác vung nhẹ của cô, mái tóc dài tựa sóng gợn vuốt nhẹ qua khuôn mặt của người đàn ông, bổ qua một làn hương thơm dịu nhẹ, đôi mắt của người đàn ông chưng hửng vài giây.
Đợi anh phản ứng lại, bờ ngực đột nhiên bị cái chân thon gọn của người phụ nữ đá trúng mạnh mẽ, anh lui về sau, giây kế, lại đá ngang một hồi, anh một lần nữa ngã nhào khó coi trên sàn đất, té ra một bộ dạng mới.
Khi anh đứng lên chuẩn bị tiếp tục chiến đấu, một bàn tay nhỏ bé lập tức trở tay tóm lấy, áp đôi tay của người đàn ông bắt chéo về phía sau, chế phục thành công.
Các học viên ở bên cạnh, lập tức ồ lên một tiếng, không dám tin vào mắt mình, chiến thần mà bọn họ tưởng tượng, dưới bàn tay của Dạ Nghiên Tịch, làm ngã hai lần, cuối cùng, còn bị chế phục. "Chị, chị thật là lợi hại! Thật không hổ danh là chị của em." Mã ŧıểυ Thiên ở một bên vui mừng nói.
Các học viên cược Dạ Nghiên Tịch, lập tức hưng phấn vỗ tay, rốt cuộc cũng cược đúng rồi.
Người đàn ông nào đó đôi tay bị bắt chéo, ấn trên mặt đất, không hề có giác ngộ nhận thua, khóe miệng nhếch lên một nụ cười tà ác.
Dạ Nghiên Tịch lập tức dữ dằn bẻ cánh tay của anh, khiến nụ cười của anh trở nên khó coi, sự đau đớn hiện lên rõ ràng.
Cả người của Dạ Nghiên Tịch đổ đầy mồ hôi, cô chuẩn bị đi tắm, buông người đàn ông ra bước xuống đấu đài.
Phong Diệu đứng trên sàn đấu, dõi mắt nhìn theo bóng lưng rời khỏi của cô, trong mắt lóe lên tia hứng thú nồng nặc.
"Thầy Phong, ngay cả thầy cũng đánh không lại cô!" Có một học viên than thở nói.
"Không phải đánh không lại, mà là nhường cho cô ấy." Phong Diệu mặt dày nói.
Dạ Nghiên Tịch vừa đi đến cửa nghe thấy vậy, cô quay đầu, quăng một ánh nhìn vô duyên cho người đàn ông đang đứng trên sàn đấu, xem ra, cuộc so găng này không thể thay đổi sự xem thường đối với phụ nữ của anh ta.
"Phong Diệu, một lát chụp cho anh một tấm hình, anh đi tắm trước đi." Mã ŧıểυ Thiên nói.
Phong Diệu sải bước chân lớn bước ra ngoài, đi về phía phòng tắm, do chỗ của Mã ŧıểυ Thiên không có xây phòng tắm, cho nên, chỗ mà Dạ Nghiên Tịch đi vào, là một phòng tắm công cộng, có rèm che lại, cô không cảm giác có gì bất ổn.
Sinh hoạt trong bộ đội lâu như vậy, cô đã sớm loại bỏ khái niệm phân biệt nam nữ.
Phong Diệu cầm một bộ đồ đi vào, nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm, trái tim của anh ta bỗng dưng đập mạnh, chẳng lẽ là cô ấy?
Phong Diệu nhếch môi cười, cố tình đi đến phòng tắm ở bên cạnh Dạ Nghiên Tịch, thân hình của anh hơi cao, tuy không nhìn thấy người bên cạnh, nhưng có thể cảm nhận rõ ràng hơi thở lan tỏa của cô ấy, trong làn sương mờ ảo.
Dạ Nghiên Tịch nghe thấy tiếng nước chảy ở bên cạnh, thân thể của cô đột nhiên trở nên đơ cứng, lúc này, có thể vào đây tắm rửa, chắc chỉ có Phong Diệu thôi.
"Anh hùng khó qua ải mỹ nhân, lần này tôi thua tâm phục khẩu phục." Phong Diệu vừa chà rửa cơ thể khỏe khoắn của mình, vừa mở miệng nói.
Dạ Nghiên Tịch hơi cau mày, đáp trả một câu, "Sơ ý tức là sơ ý, còn dám gắn mác cho mình là anh hùng, anh không mắc cỡ sao."
"Lần đầu tiên tôi thua trong tay của một phụ nữ." Phong Diệu tiếp tục lên tiếng.
Lúc này Dạ Nghiên Tịch đã tắm xong, cô tắt nước, đang lau chùi mặc đồ.
Người đàn ông ở bên cạnh, lập tức thở gấp, vốn dĩ đang tắm nước ấm, vội vàng chuyển qua nước lạnh.
"Giống những kẻ háo sắc như anh, không oan uổng lắm đâu." Dạ Nghiên Tịch đang mặc đồ nhanh nhẹn.
"Ở trong phòng tắm của đàn ông, xin hỏi cô có phải là phụ nữ không vậy?" Phong Diệu tò mò hỏi.
Dạ Nghiên Tịch cũng là biếng trả lời câu hỏi của anh.
Phong Diệu nghe tiếng bước chân cô đi ra, khi đi ngang qua rèm tắm của anh, trái tim anh lập tức căng như dây đàn, anh thật sự lo sợ người phụ nữ này sẽ vén rèm bước vào, nhìn sạch sẽ con người của anh, và không chịu trách nhiệm.
Bởi vì anh thật cảm thấy cô sẽ làm như vậy.
"Sau này bớt cuồng ngạo lại, đừng tưởng anh quá ghê gớm." Giọng nói của Dạ Nghiên Tịch vang lên ở ngoài rèm, cô liền bỏ đi xa.
Phong Diệu đứng dưới vòi sen, phát hiện cảm giác phản ứng lâu ngày chưa có đột nhiên trở nên mãnh liệt, khiến anh cảm thấy thật bất ngờ.
Sau khi Dạ Nghiên Tịch tắm rửa bước ra, đám học viên đang chờ đợi cô dạy bài, đều bắt đầu nhận biết lại con người của cô, ngay cả Phong Diệu còn chịu tổn hại trong tay cô, có thể thấy được, cô Dạ trước mắt này, không những thân thủ bất phàm, và còn có kĩ thuật chiến lược dày dặn, biết phát huy sở trường và giới hạn của cá nhân.
Khi Phong Diệu bước ra, Mã ŧıểυ Thiên liền chạy tới nói, "Thầy Phong, đi, qua đây, chúng ta chụp một tấm ảnh."
"Anh muốn chụp ảnh của tôi để làm gì vậy?" Phong Diệu cau mày hỏi.
Mã ŧıểυ Thiên lập tức cười và có chút chột dạ, "Không có gì, chỉ là gắn một hình thẻ cá nhân theo quy định, để người ta biết anh dạy học ở đây."
Phong Diệu cúi đầu, nhìn mình mặc bộ đồ màu đen bó sát toàn thân, anh vừa tắm rửa xong, cả con người đều lan tỏa mùi vị hóc môn của nam giới, quả thật là loại hình tất cả phụ nữ đều yêu thích.
"Có cần thay đồ hay không?"
"Không cần không cần, qua đây, thợ chụp ảnh của chúng tôi đã chuẩn bị xong rồi."