Nhưng, lời cự tuyệt của Nhan Lạc Y vừa dứt, cả người mới lui lại hai bước thì người đàn ông liền duỗi tay ra, bá đa͙σ ôm lấy cô vào lòng một lần nữa, anh trầm giọng mà có hơi dỗ dành.
"Được rồi, đừng làm loạn nữa, theo anh về đi." Giọng Phan Lê Hân như đang dỗ một đứa trẻ giận hờn.
Nhan Lạc Y rất đau lòng, trong mắt anh, mấy ngày này cô rời đi là vì muốn làm nũng anh sao?
Nhan Lạc Y nhắm mắt lại, sau khi giãy giụa kịch liệt, cô nhẹ nhàng, không tiếng động muốn rời khỏi lồng ngực của anh.
Thế nhưng người đàn ông không muốn, cánh tay dài của Phan Lê Hân ôm thật chặc lấy eo cô, cúi đầu nhìn khuôn mặt cô.
Lúc này, khuôn mặt Nhan Lạc Y mang theo chút đau khổ và bi thương, khiến Phan Lê Hân giật mình, đối mặt với vẻ mặt như thế của cô, anh bắt đầu có chút luống cuống.
Anh bỏ tay ra, để cô lui về sau hai bước, Nhan Lạc Y ngẩng đầu, nửa tháng không gặp, dường như người đàn ông đã gầy đi, lòng cô rất đau đớn, buồn bực. Là bởi vì cô sao?
"Lạc Y, nói cho anh biết, vì sao đột nhiên rời đi vậy?" Mắt Phan Lê Hân lộ vẻ khần cầu.
Nhan Lạc Y cắn môi, cô không thể nói cho anh biết nguyên nhân, cũng không biết nên nói như thế nào. Phan Lê Hân thở dài một hơi, anh điều tra tin tức về Nhan Lạc Y, biết cô không tiếp xúc nhiều với Lôi, cho nên không có chuyện khi không ở bên nhau cô yêu người khác.
"Có phải anh làm sai gì không? Anh làm em thất vọng chuyện gì sao?" Phan Lê Hân đang tự tìm nguyên nhân, bởi vì anh nghĩ mọi chuyện có lẽ là lỗi của anh.
Nhan Lạc Y lập tức mở mắt, dùng sức lắc đầu: “Không, không phải tại anh, anh Lê Hân, anh đừng tự trách, không phải lỗi của anh."
Cô không muốn khiến anh áy náy tự trách như vậy, nếu quả thật có sai cũng là lỗi của cô.
"Vậy em nói cho anh biết, vì sao em bỏ anh? Có lý do gì sao? Hay là ai uy hiếp em?" Phan Lê Hân nói hết những nguyên nhân mình có thể nghĩ ra nói hết, nhưng không thể hiểu được đâu mới là nguyên nhân thật sự.
Nhan Lạc Y nhẹ nhàng lắc đầu: “Đều không phải, nguyên nhân do em, không liên quan đến ai hết, anh Lê Hân, xin lỗi, em khiến anh thất vọng rồi."
Phan Lê Hân khẽ thở gấp, anh lập tức tiến lên một bước, muốn cầm tay cô, Nhan Lạc Y cảm nhận được, cô liền đưa tay giấu về phía sau, không tiếng động cự tuyệt anh lại gần.
Động tác này của cô khiến Phan Lê Hân như bị một sức mạnh nào đó bóp nghẹt, có chút đau đớn.
Cô ghét anh đến gần vậy sao?
Phan Lê Hân nhìn biểu cảm bình tĩnh của Nhan Lạc Y, đúng là không phải cô bị uy hiếp hay chịu áp lực gì, cô bình tĩnh như vậy, nội tâm anh càng thêm bất an.
"Có phải anh gây áp lực cho em không?" Phan Lê Hân trầm thấp hỏi, anh sắp lên chức tổng thống, có phải do thân phận này của anh khiến cô áp lực.
Nhan Lạc Y ngẩng đầu, ánh mắt ngấn lệ, cô tiếp tục lắc đầu: “Không có, không liên quan đến anh, là nguyên nhân do em, anh Lê Hân, hãy quên em đi, anh sẽ gặp người con gái tốt hơn."
Phan Lê Hân nhíu mày, dùng giọng nói trầm thấp lại đầy nghi vấn nói: “Đời này, trừ em ra, anh sẽ không đón nhận thêm một người con gái nào hết.”
Nhan Lạc Y mở to mắt, nhìn ánh mắt kiên định của anh, tuyệt đối, như một lời nguyền bao trùm lấy cô.
Nhan Lạc Y đột nhiên xoay người, bối rối vô cùng, lắc đầu: “Không được! Chúng ta không thể ở bên nhau...Không thể."
Phan Lê Hân nhíu mày, cô nói không được, cô nói không thể, giọng điệu này, cũng không có ý cự tuyệt anh, chỉ có điều, thứ gì khiến cô cự tuyệt anh.
"Vì sao không được? Vì sao không thể?" Phan Lê Hân không thể hiểu nổi mà đoán.
"Không được là không được, em..." Nhan Lạc Y rất muốn nói ra nguyên nhân, bởi vì cô muốn cho anh biết, cô là một người không may, kêu anh cách xa cô một chút.
Phan Lê Hân tiến lên, bàn tay mạnh mẽ ôm lấy vay xoay người cô lại, khiến ánh mắt hoảng loạn bất an của cô nhìn thẳng vào anh. Anh nheo mắt lại, trầm giọng hỏi: “Lạc Y, vì sao không được?"
"Em..." Nhan Lạc Y nhắm mắt lại, nước nước mắt rơi xuống thành dòng.
Phan Lê Hân đau lòng nhìn cô, nếu đây là lỗi của anh, như vậy, anh sẽ tự trách đến cùng, thế nhưng vì sao cô lại đau khổ như vậy?
"Lạc Y, nhìn anh, anh muốn em nói cho anh nghe, em yêu anh không?" Phan Lê Hân khàn giọng hỏi, anh muốn chính miệng cô nói ra đáp án này.
Nhan Lạc Y khẽ hít thở, mở mắt, là đôi mắt tràn đây thâm tình khiến trái tim cô rung động mãnh liệt, có thể không yêu sao? Đời này người cô yêu nhất là anh.
"Em..." Trái tim Nhan Lạc Y đã lớn tiếng trả lời vấn đề này, nhưng ngoài miệng cô lại do dự, nếu thừa nhận thì càng không thể rời xa.
"Đáp án này đối với em mà nói khó khăn vậy sao?" Trong nội tâm Phan Lê Hân tràn đầy cảm giác mất mát, sự do dự của cô đã khiến anh thêm đau lòng.
Nhan Lạc Y trùng mắt xuống, cô né tránh anh nhiều ngày như vậy, cô trốn đến đây là vì cái gì chứ?
Chính là vì bảo vệ anh, giúp anh bình yên vô sự, nếu cô nói cho anh biết sự thật, như vậy thì mọi chuyện sẽ quay về điểm ban đầu, anh sẽ bị thương, anh sẽ bị sự không may mắn của cô vây lấy.
Ông bà, ba mẹ, ba mẹ nuôi, ba nuôi, bọn họ đều là minh chứng sống, cô là người sẽ mang đến tai họa cho người khác, em trai bị tai nạn xe, còn cô cũng bị đạn bắn làm bị thương, những lời này của thầy bói, như thể cô đúng là người bị nguyên rủa.
Vì sao bọn họ đều xảy ra chuyện, mà cô vẫn còn tốt? Vì sao không phải cô gặp chuyện không may? Vì sao?
Trong đầu Nhan Lạc Y hiện lên những câu hỏi này, lòng cô dần trở lên kiên định, thậm chí ánh mắt của cô cũng bình tĩnh lại, cô trừng mắt nhìn, cố nén nước mắt khồn rơi.
Phan Lê Hân đang chờ đáp án của cô, anh chờ đến mức luống cuống, anh thấy ánh mắt đau thương của Nhan Lạc Y dần trở nên kiên định và bình tĩnh.
"Lạc Y, trả lời anh." Hô hấp của Phan Lê Hân bắt đầu dồn dập.
Nhan Lạc Y ngẩng đầu nhìn anh, cô nở nụ cười: “Anh Lê Hân, cám ơn anh đã chăm sóc em trong thời gian qua, cám ơn anh tìm lại thân thế của em giúp em, giúp em chăm sóc ba nuôi, đối với em mà nói, anh giống như người thân vậy, anh không thể làm anh của em sao?”
Mắt Phan Lê Hân khẽ giật giật, nhìn trên mặt anh nắng tự ánh mặt trời dáng tươi cười, lời của nàng, giống như là một bả tỏa, khóa lại anh phóng ra ngoài kịch liệt đích tình cảm.
Anh? Cô lại coi anh là anh trai rồi sao?
Nhan Lạc Y chờ đợi mà thỉnh cầu: “Được không? Anh Lê Hân?”
Phan Lê Hân giữ bả vai của cô, có chút nhỏ nhẹ chiến ý, anh nắm tay thu hồi lại.
"Em coi anh là anh sao?" Giọng Phan Lê Hân khàn giọng hỏi, mắt nhìn đôi mắt long lanh như nước suối, trong ánh mắt kia như trước giờ chưa từng yêu.
Nhan Lạc Y rũ mắt xuống: “Xin lỗi, có lẽ trước đây em đã khiến anh hiểu lầm rồi."
Trái tim Phan Lê Hân như bị hung hăng đánh một đấm, lúc này nghĩ lại, dường như chỉ mình anh đơn phương thích cô, sự ỷ lại của cô, sự yêu thích của cô trong mắt anh đều là tình yêu.
Mà trong nội tâm của cô, cô chỉ coi anh là anh?
Đột nhiên, bức tường đa͙σ đức đã hung hăng ngăn cản trái tim anh. Cô chỉ coi anh là anh, vậy mà anh lại động lòng với cô, đối mặt với ý nghĩ cố chấp của cô, thậm chí đêm đen ùa về, anh còn khao khát cô.
Cơ thể Phan Lê Hân lui về sau một bước, chiếc nhẫn cầu hôn trong túi anh hiện giờ đúng là đã thừa rồi.
Cũng đúng, cô còn quá trẻ, cô đâu hiểu được cái gì là tình yêu, cái gì là tình thân, cũng không thể trách cô.
Ánh mắt Phan Lê Hân đầy kìm nén, anh nhẹ nhàng thở dài một hơi: “Được, Lạc Y, em cố giữ gìn sức khỏe, có thể về nhà lúc nào cũng được."
Nói xong, anh xoay người, lúc đến thì vững vàng bước tiến, bây giờ thì như có chút hỗn loạn, lúc ra đến cửa, bàn tay anh chống lên khung cửa, như đang mượn sức của cánh cửa để chống đỡ thân thể giúp mình đứng vững.
Lúc ra cửa, Phan Lê Hân vẫn quay đầu lại nhìn cô gái sau lưng, Nhan Lạc Y mím môi, mỉm cười đưa mắt nhìn anh, ánh mắt kia trong suốt mà sạch sẽ, nụ cười tươi đơn thuần mà đẹp đẽ.
Trái tim Phan Lê Hân vô cùng hỗn loạn, anh đóng cửa nhà rời đi.
Tần Chính đang nghĩ ngợi, lần này ngài tổng thống nhất định sẽ thành công, có khi Nhan ŧıểυ thư sẽ nhận lời cầu hôn. Nhưng khi anh nhìn thấy người đàn ông từ bên trong đi ra, khuôn mặt đẹp đẽ trắng nhợt, đôi mắt cũng đau thương đến khó hiểu.