Ánh mắt của Y Na Sa có một chút thất vọng, thật ra cô ta tiếc nuối về cuộc hôn nhân đầu tiên của mình, cô của khi ấy, bởi vì truyền thống hà khắc buồn chán của hoàng thất, mới yêu đại một người đàn ông sở hữu thành tựu ở lĩnh vực âm nhạc, sau này cô mới phát hiện, cái tư tưởng tự do, linh hồn phiêu diêu không ổn định của người đàn ông, không cho cô nhận được cảm giác của sự an toàn.
Khi kết thúc cuộc hôn nhân này, cô liền biết điều bản thân muốn nhất là cái gì, điều cô muốn, là người đàn ông trước mắt cùng trưởng thành bên cô, chỉ là, cô đã mất đi tư cách cưỡng cầu tình cảm của anh ta.
"Em thật muốn gặp cô ấy, là một cô gái như thế nào, khiến anh yêu cô." Y Na Sa dứt lời, cô nghĩ đến khi nãy trong thang máy gặp phải một cô gái trẻ tuổi, bệnh nhân ở tầng này chỉ có một mình anh, cho nên, cô gái đó cũng đến để thăm anh.
Phan Lê Hân nhớ đến việc Nhan Lạc Y rời khỏi cũng được một hồi lâu, vẫn chưa trở về, chẳng lẽ nhóc nhỏ đó biết chỗ mình đang có khách?
Nhan Lạc Y đi dạo trong khu vườn được chốc lát, cô cảm thấy lạnh, bèn đi vào đại sảnh ấm áp, đứng bên cạnh thang máy chờ thang máy.
Thang máy dừng lại, cô nghĩ ngợi, vẫn nên đi lên trên kia thôi!
Nhan Lạc Y ra khỏi thang máy, liền đi về hướng phòng bệnh của Phan Lê Hân, xuyên qua cửa sổ kính, cô nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp đang ngồi bên giường trò chuyện với Phan Lê Hân.
Cô còn định đứng chờ một hồi, nhưng không ngờ, Phan Lê Hân cũng nhìn thấy cô, ánh mắt của anh nhìn qua cửa sổ, chạm mắt với cô, cô bất chợt nở nụ cười, quyết định bước vào.
Nhìn người con gái đẩy cửa đi vào, Y Na Sa lập tức quay đầu nhìn, quả nhiên là cô gái xinh đẹp trong thang máy.
"Lạc Y, anh giới thiệu với em, đây là Y Na Sa, công chúa điện hạ của đất nước chúng ta." Phan Lê Hân lên tiếng giới thiệu.
Nhan Lạc Y lập tức vinh hạnh chào hỏi Y Na Sa, "Chào ngài, công chúa điện hạ."
"Nhan ŧıểυ thư không cần khách sáo, cứ gọi tôi là Na Sa thì được rồi." Y Na Sa cũng nhân cơ hội đánh giá cô, trên người của Nhan Lạc Y rõ ràng có một khí chất, đó là sự ngọt ngào trong sạch, giống một miếng ngọc trắng không nhiễm tục trần thế, khiến người khác nhìn phải cảm thấy thoải mái.
Đây là cô gái mà anh thích sao? Hơi thở trong sạch không hiểu sự đời trên người của cô ấy, vừa vặn là cái sự thiếu sót của cô, thân ở hoàng gia, cô tuyệt đối không sở hữu được tâm tư quá thuần khiết.
"Tôi gọi ngài là chị gái có được không?" Nhan Lạc Y đối với vị công chúa này, có một cảm giác thân thiết.
Y Na Sa vốn dĩ có chút ghen tị với cô, nhưng mà, nụ cười của Nhan Lạc Y làm trôi hết mọi tinh thần bất ổn đó, đối mặt với một người lương thiện vô hại, thì những suy nghĩ tối tăm tự động biến mất, Y Na Sa cười dịu dàng: "Được! Vậy sau này chúng ta làm chị em đi!"
Phan Lê Hân ở bên cạnh cảm thấy an ủi, bởi vì, lúc nãy anh còn lo lắng, Y Na Sa đến thăm anh, có khiến trong lòng của Nhan Lạc Y nảy sinh một số suy nghĩ gì không!
Không ngờ cô rộng lượng chả suy nghĩ gì nhiều!
"Lạc Y, vậy thì Lê Hân phiền em chăm sóc giúp rồi, chị có chuyện cần đi trước, lần sau gặp." Y Na Sa nói xong, cô đứng dậy, quay đầu nói với Phan Lê Hân: "Nghỉ dưỡng cho tốt, ổn định tinh thần, đừng làm chậm trễ đại điển kế nhiệm của tháng tới."
"Ừ! Anh biết rồi." Phan Lê Hân gật gật đầu, dõi theo cô ta rời khỏi.
Y Na Sa vẫy vẫy tay với Nhan Lạc Y, nói lời tạm biệt, cô ta đẩy cửa bước đi.
Nhan Lạc Y ngồi bên giường của Phan Lê Hân, ngước đầu nhìn anh, cười hỏi: "Chị Na Sa thật xinh đẹp."
Phan Lê Hân nhìn cô, thấp giọng giải thích, "Bọn anh cùng nhau trưởng thành, tình cảm như anh em."
Anh muốn nói cho Nhan Lạc Y hiểu, cho dù Y Na Sa có xinh đẹp đi chăng nữa, anh đối với cô ta, chỉ có tình cảm anh em.
Nhan Lạc Y nghe hiểu, nhưng ngay khi nãy, cô vẫn cảm nhận được sự cảm mến của Y Na Sa đối với anh, vị công chúa này vào năm vừa rồi, bị bóc phốt có một cuộc hôn nhân, nhưng hình như li hôn vào năm ngoái.
Nhan Lạc Y cười hỏi, "Vậy thì tình cảm của hai người chắc chắn rất tốt."
Phan Lê Hân nhìn đôi mắt cười của cô, thật tình không nhìn thấu được suy nghĩ trong đó, trông như, không hề ghen tuông chút nào cả.
"Lạc Y, anh và Na Sa chỉ có tình cảm anh em, em đừng có hiểu lầm." Phan Lê Hân trực tiếp buông lời để cô yên tâm, không muốn cô suy đoán lung tung.
Nhan Lạc Y ừ một tiếng, đứng dậy rót nước cho anh, những suy nghĩ trong lòng cô, chỉ có một mình cô hiểu rõ.
Nếu như cô xui xẻo, thì sớm muộn gì cô cũng sẽ rời khỏi anh, vậy thì, cô hi vọng bên cạnh anh, có một người yêu anh, và có một người phụ nữ vô cùng ưu tú ở bên anh, Na Sa công chúa kia thật sự không tệ.
Xinh đẹp, có khí chất, và có tài năng, rất yêu anh, Nhan Lạc Y thật sự lo sợ, cô sợ mình ở bên cạnh anh, sẽ mang cho anh tai họa.
Bây giờ, những ngày nay, cô nảy sinh ý tưởng đời này không gả cho ai cả, cũng chả có ý định kết hôn, mệnh cách thiên sát cô tinh, không biết có thật không, nhưng cô hi vọng, không ai bị tổn thương vì cô cả.
Nhan Lạc Y rót nước bưng đến trước mặt anh, ánh mắt của Phan Lê Hân tiếp tục quan sát cô chăm chú, muốn nhìn vào đôi mắt trong veo ấy, có suy nghĩ gì không.
"Lạc Y, em đang suy nghĩ gì vậy?" Phan Lê Hân có chút lo sợ về suy nghĩ của cô, lúc này, anh phát hiện mình quả thật không hiểu được cô ấy.
"Không có gì, anh mau chóng khỏe lại đi! Đất nước này cần anh lắm." Nhan Lạc Y cười an ủi.
Phan Lê Hân uống nước, giơ tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, ra lệnh, "Lạc Y, anh muốn em luôn ở bên cạnh anh."
Nhan Lạc Y cười không lên tiếng.
Vào ngày ở viện thứ ba của Phan Lê Hân, do vết thương của anh khá nghiêm trọng, không thể tắm gội, chỉ có thể lau mình.
Và công việc lau người thông thường được y tá đảm nhận, lúc này, Phan Lê Hân muốn cô lau cho, và gội đầu.
Tuy Nhan Lạc Y mắc cỡ, nhưng không có từ chối, vì thấy được, anh có chút khó chịu.
Nhan Lạc Y gội đầu cho anh trước, sau khi sấy khô mái tóc đen khỏe khoắn, dày đặc bóng lượn, phủ xuống che lắp đi vầng trán của anh, khiến con người anh trông trẻ ra mấy tuổi.
Nhan Lạc Y nói với anh, "Em đi mở nước, anh đợi một lát."
"Được!" Phan Lê Hân gật gật đầu, trong ánh mắt lóe lên tia mong chờ.
Nhan Lạc Y đến phòng tắm, mở một thùng nước hơi nóng, cô thả một chiếc khăn vào đó, nhìn bản thân mình trong gương, khuôn mặt của cô lúc này đỏ bừng lên.
Thật xấu hổ quá đi! Những việc này cô lần đầu tiên làm, thật căng thẳng.
Phan Lê Hân chỉ bị thương ở ngực, trên người anh khoác bộ đồ rộng rãi, cho dù là đồ bệnh nhân, mặc lên người của anh, cũng không hề ảnh hưởng đến khí chất.
Nhan Lạc Y đi ra khỏi phòng tắm, nói với anh, "Nước nôi xong xuôi rồi, có thể vào được rồi."
Phan Lê Hân đi vào, phòng tắm vốn dĩ chật hẹp, bèn lập tức trở nên chật chội hơn nhiều.
Nhan Lạc Y lúc này có chút rối loạn chân tay, không biết nên làm thế nào.
Phan Lê Hân đang tự mình lột đồ, hơi thở của Nhan Lạc Y bỗng nghẹt lại, sợ cử động của anh sẽ làm lay động vết thương, vội vàng tiến lên trước mặt anh, giúp anh cởi mấy cúc áo.
Phan Lê Hân cười nhường cô làm, anh cao hơn cô một cái đầu, nhìn hình bóng của cô từ trong gương, trước mặt anh, càng thể hiện rõ sự quyến rũ.
Những chỗ mà ánh mắt của Nhan Lạc Y chạm phải, là cơ bắp màu nâu khỏe khoắn của người đàn ông, ánh mắt của cô lập tức chớp liên hồi, không biết nên đặt ở chỗ nào.
Cứ như thế mà nhìn lấy anh, quả thật muốn khiến người khác phạm tội mà.
"Lau trên người trước đi!" Phan Lê Hân có lòng tốt, không muốn cô tiếp tục xấu hổ.
"Ừ!" Nhan Lạc Y muốn hỏi, còn nửa thân dưới, nhưng không dám mở miệng.
Nhan Lạc Y múc một ít nước nóng, vắt hơi khô, liền lau lên người anh, cơ bắp khỏe khoắn của người đàn ông này, bờ ngực lập thể phân minh, lau lên đó đều rất rắn rỏi.
Nhan Lạc Y dẹp bỏ tất cả tạp niệm, rất nghiêm túc lau nửa thân trên cho anh, cô bất chợt đổi một thùng nước bên cạnh, nhưng ngại không dám hỏi bước tiếp theo nên làm gì nữa.
Sau khi cô hứng nước xong, người đàn ông bèn nói, "Em đi lấy một bộ đồ sạch sẽ qua đây, tiếp sau đó, để anh làm được rồi."
Nhan Lạc Y lập tức có cảm giác được buông tha, cô vội nói, "Được, em đi ngay."
Nhan Lạc Y xin cô y tá cho bộ đồ ngủ theo kích cỡ của anh, ôm vào đợi người đàn ông này, sau mười mấy phút, thấy cánh cửa của phòng tắm được mở ra.
Và nơi thắt eo của người đàn ông này chỉ vây một chiếc khăn tắm đi ra, nói với cô, "Đưa đồ ngủ cho anh."
Nhan Lạc Y vội vàng đưa bộ đồ ngủ đặt chỉnh tề trên giường ngủ cho anh, và còn có một chiếc quần nội y.
Phan Lê Hân đón lấy, nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô, bất chợt cười nhẹ, bèn trở vào.
Nhan Lạc Y chống mặt, đợi ở một bên, chẳng mấy chốc, người đàn ông đã thay áo ngủ quần ngủ đi ra, Nhan Lạc Y đi vào bên trong dọn dẹp đồ mặc của anh, đem đến chỗ giặt giũ của y tá.
Phan Lê Hân không có nằm trên giường, mà ngồi trên ghế sofa để đọc tài liệu, Nhan Lạc Y nhìn người nam nhân đã tắm rửa sạch sẽ, tràn trề tinh thần sảng khoái, không hề giống một người bị súng bắn thương.