Nhưng bây giờ, cô muốn ở lại đây lâu hơn, sau khi Tần Chính rời đi, Nhan Lạc Y liền ngồi bần thần ở đây, đứng trên ban công lầu hai, nhìn về phía cánh đồng cỏ xanh mướt phía xa, hơn nữa khu vực này đều là biệt thự cao cấp, vô cùng an toàn.
Nhan Lạc Y chống cắm, mấy tháng nay cô như người trong mộng, đi qua nhiều thăng trầm, cô có được tình yêu cũng mất đi người thân, bây giờ cuộc sống của cô đã trở nên bình lặng, sau này cô phải làm gì, cô cũng cảm thấy mơ hồ.
Cô thừa kế di sản của người nhà, cô có tài sản mà cả đời tiêu không hết, cô chỉ là quá mệt, muốn nghỉ ngơi một thời gian.
Nhan Lạc Y tới trước giường, nằm xuống, nhắm mắt lại, chợp mắt một lát.
Trong dinh tổng thống, Phan Lê Hân cầm báo cáo bước ra, anh lập tức nhận được một cuộc điện thoại, là con gái của tổng thống gọi tới.
"Lê Hân, cha em bị bệnh, anh có thể tới một chuyến không?" Giọng nữ bên kia rất lo lắng.
Gương mặt tuấn tú của Phan Lê Hân lập tức trở nên lo lắng: "Được thôi, tôi tới liền."
Đội xe của Phan Lê Hân đi thẳng tới trang viên rộng lớn màu trắng vô cùng yên tĩnh, đây là nơi ở hiện tại của ngày tổng thống, có điều ông đã ngoài sáu mươi tuổi, sớm đã có ý định an hưởng tuổi già ở đây.
Phan Lê Hân bước xuống xe, một bóng người thanh nhã bước vội ra, nhìn thấy anh, ánh mắt lập tức ánh lên vẻ vui mừng, "Lê Hân, anh tới rồi à."
"Ngài tổng thống sao vậy?"
"Bác sĩ đã tới thăm, đang kiểm tra cho ba." Cô gái nói xong liền đưa tay chống trán, rõ ràng có chút mệt mỏi.
Phan Lê Hân lo lắng nhìn cô: "Em có cần đi nghỉ ngơi một lát không?"
"Không cần." Cô lắc đầu.
Cô là Y Na Sa con gái duy nhất của tổng thống, năm nay hai chín tuổi, từng có một cuộc hôn nhân không có hạnh phúc. Khi còn trẻ cô thích một nhạc sỹ, nhưng phát hiện ra nhạc sỹ đó nɠɵạı tình, khiến cô ly hôn về về sống bên cha.
Cô và Phan Lê Hân từ nhỏ đã quen biết và lớn lên cùng nhau, tình cảm giống như người thân và cũng như bạn bè.
Phan Lê Hân bước vào phòng của ngài tổng thống, bác sĩ đang kiểm tra tổng quát cho ông, tình hình không được lạc quan cho lắm, ông nhất định phải dừng mọi công việc lại để tĩnh dưỡng sức khỏe.
"Lê Hân, cậu tới rồi à." Tổng thống mệt mỏi ngồi dựa vào giường, thở dài nói: "Tôi vô dụng rồi, sắp tới mọi chuyện đều phải dựa vào cậu thôi."
"Đừng nói vậy, ngài nhất định sẽ khỏe lại." Phan Lê Hân an ủi.
"Bây giờ tôi chỉ còn thời gian chưa tới một năm, tôi muốn nghỉ ngơi, Lê Hân, trọng trách giao cả cho cậu, tôi quyết định tuyên bố nghỉ hưu, để cậu đảm nhiệm chức vụ tổng thống." Tổng thống nghiêm túc lên tiếng.
Nói xong, ông chỉ tay về con gái mình, "Lê Hân, nếu tôi không còn nữa, Na Sa giao cả cho cậu chăm sóc."
Y Na Sa lắc đầu, "Ba, ba đừng nói nữa, con có thể tự chăm sóc cho bản thân mình." Trong ánh mắt của co khi nhìn về Phan Lê Hân vẫn lấp lánh ánh sáng mong đợi.
Trong hai năm cô ly hôn, cô vô cùng thất vọng với tình cảm nhưng đồng thời trong lòng cô cũng hi vọng một tình yêu đẹp nảy sinh, đương nhiên phụ nữ sau khi bị tổn thương tình cảm càng hi vọng gửi gắm cho người đàn ông mà mình quen thuộc, vì như vậy cô mới không bị tổn thương nữa.
Phan Lê Hân hiểu ra, anh gật đầu, "Ngài tổng thống yên tâm, tôi sẽ chăm sóc cho Na Sa."
Ánh mắt Y Na Sa thoáng vẻ vui mừng, "Lê Hân, cám ơn anh."
"Không cần khách sáo, trong lòng tôi, em luôn là em gái, anh trai chăm sóc em gái là việc nên làm." Phan Lê Hân bộc lộ tâm ý một cách thẳng thẳn.
Sự vui mừng trong mắt Y Na Sa giống như bị nước dập tắt, cô cúi đấu, che dấu đi tâm trạng bối rối của mình.
Nhưng tổng thống thì rất hài lòng, nói với Phan Lê Hân, "Lê Hân, bàn giao công việc sau một tháng nữa, cậu hãy chuẩn bị đi nhé."
"Na Sa, tiễn Lê Hân đi! Ba ngủ một lát." Tổng thống nói xong liền nằm xuống nghỉ ngơi dưới sự giúp đỡ của người giúp việc.
Y Na Sa tiễn Phan Lê Hân ra ngoài, gương mặt cô tràn ngập tâm sự, Phan Lê Hân an ủi cô nói, "Na Sa, em yên tâm chăm sóc ngài tổng thống, để ông yên tâm tĩnh dưỡng."
"Có anh ở đây, ba em đương nhiên sẽ yên tâm." Y Na Sa nói xong, ánh mắt lấp lánh vẻ chờ đợi, "Lê Hân, anh có suy nghĩ về việc của mình chưa?"
Phan Lê Hân mỉm cười: "Anh đã có người mình thích rồi."
Ánh mắt lấp lánh của Y Na Sa trở nên kinh ngạc, thất vọng, đồng thời cũng vui mừng thay cho anh, cuối cùng thì anh cũng suy nghĩ tới đời sống tình cảm cá nhân rồi!
"Chúc mừng, khi uống rượu mừng đừng quên mời em."
"Được thôi! Chắc sẽ không lâu nữa." Phan Lê Hân nói xong liền quay người đi về phía đoàn xe.
Ngồi vào trong xe, trong đầu Phan Lê Hân lập tức xuất hiện hình bóng của Nhan Lạc Y, thời gian bây giờ là buổi chiều, không biết cô ở nhà giải quyết sao rồi.
Phan Lê Hân cũng không gọi điện trước cho Nhan Lạc Y, cứ thế đi thẳng về phía biệt thự nhà cô.
Đây là một khu vực mà vấn đề an ninh rất được coi trọng, đoàn xe của Phan Lê Hân lúc chập tối liền dừng xe ở dưới bóng cây vô cùng kín đáo, vệ sĩ của Phan Lê Hân xuống xe hộ tống anh đi vào trong.
Nhan Lạc Y đang ở trong bếp nấu ăn, buổi chiều cô đi siêu thị ở gần nhà mua một ít đồ ăn vặt, mì tôm và xủi cảo đông lạnh, bình thường khi không ra khỏi nhà có thể nấu ăn tạm.
Nhan Lạc Y đang bận rộn, nghe ngoài sân có tiếng động, cô liền giật nảy mình, vội vàng chạy ra cửa để nhìn.
Vừa nhìn ra ngoài lập tức vừa vui mừng vừa ngạc nhiên, anh tới rồi.
Cô mở vội cửa ra đón anh.
Phan Lê Hân nhìn cô gái quấn tạp dề hình hoa nhỏ, ảnh bất giác bật cười nỏi: "Đang nấu bữa tối sao?"
Nhan Lạc Y hơi bối rối mỉm cười: "Chuẩn bị nấu xủi cảo! Sao anh lại tới vậy?"
"Tới ăn trực cơm." Phan Lê Hân bước nhanh vào, nói rất thản nhiên.
Nhan Lạc Y lập tức cảm thấy bối rối: "Em cũng chỉ có xủi cảo để ăn thôi, không có thức ăn gì khác!"
"Vậy thì ăn xủi cảo! Em ăn gì thì anh ăn nấy." Phan Lê Hân nói xong, quan sát khắp nước ngôi nhà nhỏ ấm cúng của cô, cảm giác như trái tim mệt mỏi tìm được chốn về.
"Được, vậy anh ngồi đây một lát! Em bây giờ sẽ đi nấu." Nhan Lạc Y nói với anh.
Cô bước vào trong bếp, vốn dĩ cô đã nấu cho mình một gói, bây giờ lại thêm một gói xủi cảo nữa, lấy thêm hành hoa và một cây cải trắng, cô có thể nấu một vài món ăn đơn giản..
Phan Lê Hân ngồi xuống, đôi chân dài vắt chéo lên nhau, ánh mắt nhìn vào bóng người đang bận rộn trong bếp, trong tim anh bỗng dấy lên một tình cảm dịu dàng, anh đứng dây, đi thẳng về hướng bếp.
Nhan Lạc Y đang mải làm, căn bản không phát hiện ra sau lưng có người, cho tới khi vòng eo thon thả của cô bị một cánh tay rắn chắc của đàn ông ôm chặt. Gương mặt
Nhan Lạc Y lập tức đỏ bừng, bên tai là hơi thở ghé sát của anh, cô nhất thời đờ người, không biết nên làm thế nào.
Phan Lê Hân muốn ôm lấy cô, cảm nhận cô.
"Em... em muốn nấu xủi cảo, anh ngồi đợi một lát nhé!" Nhan Lạc Y có chút lúng túng.
Phan Lê Hân khẽ cười, thấy cô bị làm cho xấu hổ tới vậy, đích thực là lỗi của anh.
Anh cố gắng kìm nén quyến luyến, bước ra xa, nhưng vẫn hôn nhẹ lên tóc cô: "Được, không làm phiền em nữa."
Phan Lê Hân bước ra, khuôn mặt Nhan Lạc Y vẫn đỏ bừng, cô ở trong bếp lén nhìn về phía người đàn ông đang ngồi trên sofa.
Anh đang cầm điều khiển, đổi kênh mà anh muốn xem, anh mặt sơ mi trắng, dưới ánh đèn vàng ấm áp càng trở nên tuấn tú quyến rũ, gương mặt anh đặc biệt hút hồn, sắc nét thâm thúy, mái tóc đen nhánh được chải rất gọn gàng.
Trong lòng Nhan Lạc Y không khỏi dấy lên lòng ái mộ, cô bất giác mơ ước phải chăng sau này sẽ thường xuyên như vậy? Cô nấu bữa tối cho anh ăn, còn anh ở bên cạnh cô.
Khóe môi Nhan Lạc Y cong lên nở nụ cười mãn nguyện, cô không dám nghĩ ngợi quá nhiều, không giống những đôi tình nhân bình thường, một khi hẹn hò là có thể nghĩ tới tương lai, nghĩ tới những việc lâu dài như đi tới hôn nhân, sinh con....
Còn cô thì không dám, cô chỉ muốn ở bên cạnh anh là được.
Phan Lê Hân đợt một lát thì thấy Nhan Lạc Y bưng hai bát xủi cảo ra, nước dùng thơm ngon hợp khẩu vị, khiến người ta nhìn vào đã lập tức muốn ăn. Nhan Lạc Y lại lấy một hũ dưa muối mới mua xuống, khi cô chuẩn bị vặn nắp hộp ra, nắp hộp quá chặt, cô vặn mãi cũng không hề xê xích.
"Để anh." Một giọng nam trầm vang lên sau lưng cô.
Nhan Lạc Y liền đưa hũ dưa muối cho anh, chỉ thấy anh cầm lên, vặn một cái là có thể mở ra.
"Tại sao em mở không được?" Nhan Lạc Y hơi buồn cười.
"Sau này những việc thế này hãy để anh làm!" Phan Lê Hân nheo mắt cười nói.
Nhan Lạc Y bất giác mạnh dạn hỏi: "Cả đời này đều có thể để anh làm sao?"
"Ừ! Cả đời." Phan Lê Hân nhìn thấu ý nghĩ của cô, trả lời rất nghiêm túc.
Nghe vậy, ánh mắt Nhan Lạc Y không giấu vẻ vui mừng.