Môi mỏng của anh dần cong lên, suy nghĩ trước nay vẫn ở trong công việc, khó có được lúc này lại bị một người phụ nữ chiếm giữ mất.
Mỗi một biểu cảm nhỏ của cô, nụ cười của cô, tâm tư của cô đều trở thành hương vị anh nhớ lại và gặm nhấm lúc này.
Phan Lê Hân thậm chí còn nghĩ đến tương lai của họ, nghĩ đến có một ngày cô sẽ thành vợ của anh, nghĩ đến họ có con của mình.
Cái anh nghĩ đến không chỉ là sự ngọt ngào với cô trước mắt, không phải cảm giác ấm áp lúc này mà là tương lai xa hơn, thậm chí là cả một đời.
Đây là một suy nghĩ của người đàn ông trưởng thành, anh sẽ không chơi đùa cảm tình của cô, một khi đã yêu thì sẽ chuẩn bị tốt nắm tay cô cả đời.
Nhưng lúc này, Nhan Lạc Y căn bản không biết cuộc đời của cô đã do một người đàn ông tính toán hết.
Chỉ cần cô thích anh, vậy tương lai của cô đã bị người đàn ông này quy hoạch xong rồi.
Khi Phan Lê Hân về phòng, đi qua phòng cô thì nhẹ nhàng đẩy ra, phát hiện Nhan Lạc Y ngủ không an ổn, một cái chân nhỏ đặt lên chắn, cả một bên người lộ ra ngoài.
Phan Lê Hân đi vào, điều chỉnh lại tư thế cho cô, lại đắp chăn cẩn thận rồi nhìn khuôn mặt ngủ yên tĩnh đó, anh có chút không nhịn được cúi người xuống.
Hôn nhẹ trên trán cô, nhìn dáng vẻ không phòng bị của cô, anh bật cười, đứng dậy rời đi.
Sáng sớm.
Nhan Lạc Y trải qua một đêm ngủ ngon, khi mở mắt thì ánh mắt càng thêm trong suốt sáng ngời. Cô ngồi dậy, bỗng trong đầu trào lên tất cả hình ảnh tối qua.
Tuy cô say nhưng không hề quên những chi tiết đó, cô nhanh chóng sờ môi đỏ.
Nghĩ đến nụ hôn đó, nụ hôn thật sự chân thực.
Cô vô thức xấu hổ ôm mặt, kéo chăn trốn vào trong.
Trời ạ, xấu hổ quá! Tối qua cô lấy gan dạ ở đâu vậy? Thế mà dám nói những lời đó với anh, còn dám nhảy với anh.
Sáng sớm mặt Nhan Lạc Y đã đỏ bừng, cô đứng trước gương, ôm khuôn mặt nóng cháy, trong sự xấy hổ thì lại có một cảm giác ngọt ngào.
Cô bị sao vậy? Tại sao cô lại dám có suy nghĩ vậy với anh chứ?
Loại cảm giác này cô chưa từng được cảm nhận. Cho dù lúc tình cảm lúc đầu vẫn còn mơ màng, Lam Huyền xuất hiện bên cạnh cô thì cô cũng chưa từng tâm động như lúc này, giống như cả thế giới biến thành màu hồng vậy.
Khi Nhan Lạc Y chọn quần áo thì cô chọn một chiếc váy màu nâu nhạt, nhiệt độ ấm áp trên đảo còn mang theo chút hương vị mùa xuân, mặc một chiếc áo tay lửng và váy ngắn đến đầu gối là rất thích hợp.
Cô chải mái tóc dài rồi cột lại thành tóc đuôi ngựa sau đầu, lộ ra khuôn mặt nhỏ xinh, vô cùng tươi trẻ khỏe khoắn.
Nhan Lạc Y trộm kéo cánh cửa ra, nghĩ làm sao đối diện với người đàn ông đó.
“Dậy rồi?” Bỗng sau lưng cô có một giọng nói trầm thấp truyền đến.
Cô giật mình, quay người, Phan Lê Hân mặc một bộ đồ thể ȶᏂασ xuất hiện, giống như vừa từ phòng tập thể dục ra, cả người đầy mồ hôi, thân thể cao lớn rắn chắc, tản ra một lại hóc môn nam tính chết người.
“Chào buổi sáng.” Nhan Lạc Y đỏ mặt, nhìn dưới chân.
“Đói không? Đợi chút nữa anh xuống làm bữa sáng. Anh đi tắm, thay đồ.” Phan Lê Hân nói xong liền bước lớn đi qua người cô, về phòng ngủ chính của mình.
Lòng Nhan Lạc Y hơi áy náy, rõ ràng là đi nghỉ ngơi, vậy mà vẫn còn làm phiền anh làm cơm một ngày ba nữa, cô bắt buộc phải học mới được.
Nhan Lạc Y xuống cầu thang, lười biếng duỗi eo trên ban công, nhìn ánh mắt trời trên biển, cảm thấy đầy sức sống.
Phan Lê Hân đổi một cái áo bình thường, phối hợp với quần dài vải đay, khí chất mạnh mẽ ép người thường ngày bớt đi, biến thành một anh chàng ấm áp nhà bên.
Nhan Lạc y vội đi tới: “Có gì cần em giúp không?”
Phan Lê Hân cười lắc đầu: “Không có! Em đi tản bộ đi, khi về là có thể ăn được rồi.”
Nhan Lạc Y càng thấy khó xử hơn: “Thật sự không có gì cần em giúp ư?”
“Vậy em đi xay cà phê, giúp anh pha một ly cà phê.”
“Được.” Nhan Lạc Y vui vẻ, cuối cùng cũng có chuyện làm rồi.
Phan Lê Hân làm bữa sáng bên cạnh, còn Nhan Lạc Y ngồi ở bên máy xay cà phê pha cà phê.
Ánh mặt trời chiếu vào, trong buổi sáng sớm trở lên vô cùng xinh đẹp.
Bữa sáng, cà phê, sữa nóng, cảnh đẹp bờ biển, người đàn ông đẹp trai, chỉ sợ không còn gì tuyệt hơn lúc này nữa.
“Tí nữa em có thể chơi trên bãi cát không?” Nhan Lạc Y hỏi.
“Được! Anh đi với em!” Phan Lê Hân gật đầu.
Nhan Lạc Y nhìn ánh mắt chứa ý cười của anh, lập tức xấu hổ cắn môi cúi đầu.
“Tối qua ngủ ngon không?”
“Vâng! Ngon lắm!” Nhan Lạc Y đáp lại.
“Còn nhớ chuyện tối qua không?”
“Hả” Nhan Lạc Y lập tức khẩn trương mà ngẩng đầu lên: “Có phải tối qua em đã xúc phạm đến anh không?”
Phan Lê Hân nhìn biểu cảm như mắc lỗi của cô, vô thức bật cười: “Là anh xúc phạm em, còn nhớ chuyện anh hôn em không?”
Chuyện này anh không hi vọng cô quên mất.
Nhan Lạc Y cúi gằm mặt, chỉ thấy đôi lông mi dài khẩn trương run lên.
Nhìn thấy cô sắp vùi đầu vào trong mâm, Phan Lê Hân hơi thở dài: “Được rồi, ăn cơm xong lại nói tiếp.”
Ăn xong bữa sáng, Nhan Lạc Y liền thay một đôi dép lê, Phan Lê Hân lái một chiếc xe all terrain vehicle đến, mang theo cô lái về phía bờ biển.
Hai chân trắng trẻo như ngọc của Nhan Lạc Y đạp lên cát mềm, cô vui vẻ chạy trên cát, đi về phía ven biển, dẫm chân lên nước biển. Phan Lê Hân phía sau mỉm cười đi theo tới, Nhan Lạc Y không phát hiện anh ở đằng sau. Khi một con sóng biển ập đến, cô vội vàng lùi ra sau, cả người liền vùi vào trong lòng người đàn ông kia.
Phan Lê Hân giơ tay ra ôm cô: “Đừng sợ.”
Nhan Lạc Y nhanh chóng gật đầu, lúc muốn đi thì bàn tay lớn của người đàn ông lại ôm chặt hơn.
Hô hấp của Nhan Lạc Y hơi ngừng lại, bắt đầu từ tối qua thì cô liền cảm thấy cảm giác của người đàn ông này với mình.
Anh thích cô sao? Anh không nói nhưng anh làm rồi.
“Anh Lê Hân, anh thích em sao?” Nhan Lạc Y cúi mặt, lớn gan hỏi.
Phan Lê Hân hình như đợi câu này của cô rất lâu rồi, ánh híp mắt ôm chặt cô: “Ừ, thích.”
Một câu nói đơn giản như thế, một câu tỏ tình chân thành như vậy.
Lòng Nhan Lạc Y đột nhiên không thể nhận nổi sự vui mừng lớn đến thế, cô hô hấp gấp gáp lên, nhìn về phương xa, trong ngực bị một trận ngọt ngào xông đến.
Lúc này, người đàn ông giơ tay, ấn cô vào trong lòng, giống như không cho cô tránh vấn đề này.
“Vậy em thích anh không?” Phan Lê Hân muốn câu trả lời của cô.
Nhan Lạc Y ngẩng đầu, lớn gan hỏi: “Chúng ta có thể bên nhau không?”
Có thể không? Khoảng cách thân phận lớn như thế, cô lo mình không có tư cách này.
Phan Lê hân vô thức bật cười, trầm giọng nói: “Chỉ cần em đồng ý thì chúng ta liền ở bên nhau.”
Nói xong, Phan Lê Hân than nhẹ: “Trừ phi em không thích anh.”
“Thích…” Nhan Lạc Y bị anh kích động, nhanh chóng tỏ tình.
Quả nhiên là vẫn còn non, người đàn ông cố tình bẫy cô nói ra.
Đáy mắt Phan Lê Hân ánh lên ý cười: “Được, anh biết rồi.”
Nhan Lạc Y rời khỏi lòng anh, nhưng lại nắm tay anh đi về phía trước, đồng thời hiếu kỳ hỏi: “Sao anh lại thích em? Em có chỗ nào đáng để anh thích vậy?”
Một vấn đề ngốc nghếch, nhưng cô lại không nghĩ ra, cô quá bình thường mà.
Phan Lê hân suy nghĩ, híp mắt nghiêm túc nói: “Khi lần đầu nhìn thấy em, em đã cho anh cảm giác tim đập nhanh.”
“Lần đầu? Chính là lần ở hoa viên nhà họ Hạ ư?” Nhan Lạc Y đột nhiên cảm thấy chột dạ, đó căn bản là do cha nuôi bày kế.
“Sau lần đó, chúng ta mỗi lần gặp mặt thì cảm giác em mang đến cho anh là cảm giác lần đầu biết thích một người con gái là như thế nào.” Bước chân Phan Lê Hân dừng lại, ánh mắt nhìn chằm chằm lên khuôn mặt nhỏ nhắn kia.
Có lúc, sức mạnh cường đại là đến từ thứ yếu ớt, giống như cô vậy, rõ ràng chỉ là một cô gái nhỏ, nhưng lại mạnh đến mức có thể khống chế cảm xúc của anh, tim của anh, suy nghĩ của anh.
Nhan Lạc Y dưới ánh mắt nóng bỏng thì mặt dần dần đỏ lên, lần đầu cô ý thức được mình thích một người như thế.
“Lạc Y, anh không cưỡng ép em phải thích anh, em có thể suy nghĩ thật kĩ về cuộc đời của em, có muốn ở cùng với anh hay không.” Phan Lê Hân cho cô đường lui, cho cô chỗ trống, dù sao thì tình cảm của anh không thể ép cô ra lựa chọn được.