Ngày tháng trôi qua rất nhanh, ngày thứ sáu mong chờ của Nhan Lạc Y đã tới, cô sửa soạn một phen, chuẩn bị nói cho Phan Lê Hân biết mình muốn nghỉ phép.
Buổi trưa ở nhà hàng, Nhan Lạc Y nói thẳng mình muốn được nghỉ phép, Phan Lê Hân đã đồng ý, chiều bốn giờ, tài xế của anh đưa Nhan Lạc Y rời khỏi phủ tổng thống trở về nhà.
Nhan Lạc Y ngồi trên xe, lo lắng nhất là cha nuôi sẽ hỏi kĩ càng về công việc của cô, đến lúc đó, cô chỉ có thể bịa chuyện, cô hi vọng cha nuôi đừng có hỏi nhiều nữa. Nhà họ Đỗ, vết thương của Nhan Tử Dương đã hồi phục khá tốt, lại là một thanh niên điển trai hoạt bát, Đỗ Hữu Vọng dạo này cũng bị kích động nhiều, bởi vì công việc của ông ta được giữ lại.
Nếu không, với cách làm này của ông, lần này không cách chức cũng sẽ bị khai trừ, bây giờ, ông nhận được tin tức, mời ông trở lại đơn vị làm việc vào ngày thứ hai.
Ông vuốt mồ hôi hạt, đồng thời, vụ việc này, ông không biết ai đã khai ân giùm ông, Đỗ Hữu Vọng rất bất ngờ.
Sau khi trải qua vụ việc này, Đỗ Hữu Vọng không dám nảy sinh ý nghĩ xấu xa nào nữa, lúc trước, còn muốn Nhan Lạc Y tiếp cận Phan Lê Hân, giờ thì, căn bản chả còn cơ hội nào nữa.
Thân phận như Phan Lê Hân, người bình thường không thể nào tiếp cận được anh ta.
Đỗ Hữu Vọng hiện giờ chỉ cần tiếp tục làm tốt công việc hiện tại, ráng làm đến khi về hưu.
Khi xe rời nhà còn một khoảng cách xa thì Nhan Lạc Y xin xuống xe, cô đeo giỏ xách đi bộ về nhà. Trên đường về ghé mua một ít trái cây, và mua một ly trà sữa mà em trai thích uống.
Về đến nhà họ Đỗ, Nhan Tử Dương đang ở trong sân vườn, chơi bóng rổ dưới trụ bóng.
“Tử Dương.” Nhan Lạc Y nhìn thấy em trai hồi phục thể lực, lập tức vui mừng thốt ra tiếng.
“Chị, chị đã về.” Nhan Tử Dương cười ôm theo quả bóng chạy tới, trên trán phủ đầy mồ hôi.
“Cha nuôi có ở nhà không?” Nhan Lạc Y hỏi.
“Cha nuôi đã đi ra ngoài rồi, chị, chị làm việc có vui không? Là việc làm thuộc lĩnh vực nào thế ạ!”
Trong nụ cười của Nhan Lạc Y, có chút bối rối, trả lời rằng, “Là một công việc văn phòng thôi mà.”
“Chị, cố lên, chị sẽ làm thật xuất sắc mà.” Nhan Tử Dương cổ vũ cô.
Nhan Lạc Y nghĩ một hồi, nói với em trai, “Ngày mốt là ngày giỗ của cha mẹ, chúng ta đi quét mộ đi!”
“Được.” Nhan Tử Dương liền đau buồn chút ít, “Em bất hiếu, lâu lắm rồi chưa thắp cho họ một nén nhang.”
“Em ở nước ngoài, không thể trách em được.”
Buổi tối, Đỗ Hữu Vọng về nhà, nhìn thấy Nhan Lạc Y ở nhà, quả nhiên hỏi han về công việc của cô đang làm, Nhan Lạc Y trả lời rằng làm về công việc hành chính văn phòng, sự kì vọng của Đỗ Hữu Vọng đối với cô cũng không lớn lắm, chỉ hi vọng cô sẽ thành tài.
Nhan Lạc Y thở phào nhẹ nhõm, hai ngày sau đó, hai chị em đi quét mộ, và nhà trường của Nhan Tử Dương bắt đầu muốn cậu trở về trường học tập.
Buổi sáng thứ hai, Nhan Lạc Y nhận được cuộc gọi của Tần Chính, anh ta chở cô đến phủ tổng thống.
Nhan Lạc Y trải qua một ngày cuối tuần vui vẻ và thoải mái, lại trở về với công việc, nghĩ đến mỗi ngày được gặp mặt với Phan Lê Hân, cô liền cảm giác có một áp lực đè nặng lên người.
Khi đến phủ tổng thống, Phan Lê Hân không có ở đây, cô bắt đầu dọn dẹp.
Trong phòng làm việc của Phan Lê Hân, Tần Chính đưa qua một tấm thiệp mời, “Các hạ. tối mai có một lời mời dự hội thảo nghiên cứu, ngài có thời gian tham gia không ạ?”
Phan Lê Hân suy tư một hồi, trong buổi thảo luận này, có không ít vị cụ già chức cao trọng vọng của đất nước này, nếu như anh không đi, sẽ có sự thất lễ.
“Được, đi thôi!” Phan Lê Hân nói với Tần Chính.
Tần Chính lập tức cười nói, “Các hạ, những bữa tiệc tối như thế này nên dắt theo bạn nữ đi cùng, ngài có muốn dắt theo Nhan ŧıểυ thư cùng tham dự không?”
Phan Lê Hân trầm ngâm giây lát, liền hạ quyết định, “Cũng được, cho cô ấy đi mở rộng tầm nhìn, thả lỏng tâm hồn.”
Tần Chính nghe câu nói này của anh, liền khẳng định chắc chắn về một việc, các hạ thực sự động lòng với vị ŧıểυ thư này rồi.
Đây cũng có thể là một việc tốt đó! Ít ra người dự tuyển tổng thống phu nhân đã có.
“Vậy tôi đi chuẩn bị lễ phục dạ hội cho Nhan ŧıểυ thư tham gia tiệc tối lần này!” Tần Chính nói.
“Dắt cô ấy theo, để viện thiết kế hoàng gia chuẩn bị cho cô ấy.” Phan Lê Hân cảm thấy những việc như vậy, để Nhan Lạc Y đích thân đi sẽ tốt hơn.
“Vậy buổi trưa tôi rãnh rỗi sẽ dắt cô ấy đi một chuyến.”
“Ừ!” Phan Lê Hân gật gật đầu.
Buổi trưa, Nhan Lạc Y vừa dùng xong cơm trưa, liền nhận được cuộc gọi của Tần Chính, dặn cô sửa soạn xíu, anh dắt cô đến một nơi.
Nhan Lạc Y đi ra chỗ đậu xe, xe của Tần Chính đang đậu ở đó đợi cô.
“Trợ lý Tần, chúng ta phải đi đâu vậy?” Nhan Lạc Y tò mò hỏi.
“Nhan ŧıểυ thư, các hạ có một bữa tiệc tối, cần có bạn nữ đi cùng, ngài cảm thấy cô thích hợp dự cùng.” Tần Chính nói với cô.
Nhan Lạc Y nghe xong, lập tức lắc đầu, “Tôi… tôi không thích hợp, tôi chưa bao giờ tham gia những bữa tiệc như thế này.”
“Cô không cần căng thẳng, cô chỉ cần đi theo bên cạnh các hạ là được rồi, bây giờ, chúng ta đi lựa chọn bộ đầm dạ hội.”
Nhan Lạc Y nghe đó là sự thật, cô lập tức cau mày nói, “Tôi có thể từ chối không?”
“Tốt nhất thì đừng nên làm vậy, các hạ lần đầu tiên chủ động mời cô, nếu cô từ chối, sẽ làm ngài đau lòng lắm.” Tần Chính nhìn Nhan Lạc Y.
Nhan Lạc Y hơi sững người, có chút nghe không hiểu lời nói của anh, “Tại sao nói là lần đầu tiên chủ động mời gọi?”
“Nói chính xác hơn, là các hạ lần đầu tiên mời một cô gái làm bạn nữ đi cùng với ngài, và cô gái may mắn đó chính là Nhan ŧıểυ thư đây.” Tần Chính cười, mang theo ý nghĩa chúc mừng bên trong.
Nhan Lạc Y nuốt ngụm nước miếng, cô thật sự may mắn sao? Nhưng cô cảm thấy mình vốn dĩ đâu có phước khí như vậy đâu!
Nhan Lạc Y chỉ có thể cứng đầu nhận lời, vả lại, cô có quyền từ chối sao?
Viện thiết kế hoàng gia, là nơi thiết kế chuyên phục vụ trang phục cho thành viên hoàng gia, những nhà thiết kế ở đây đều thuộc đẳng cấp đỉnh cao.
Tần Chính dắt Nhan Lạc Y vào đây, nói chuyện với chủ thiết kế chính một hồi, nhà thiết kế Anna lập tức chú tâm, mỉm cười đánh giá Nhan Lạc Y.
Nếu đã là bạn nữ đi cùng với ngài phó tổng thống, đương nhiên không dám đối đãi chậm trễ.
“Nhan ŧıểυ thư, mời qua đây, chúng tôi đo lường kích thước cơ thể cho cô trước.” Anna mời gọi.
Tần Chính nói với cô, “Nhan ŧıểυ thư giao cho mọi người đó nha, buổi chiều khoảng bốn giờ tôi sẽ quay lại đón cô ấy.” Dứt lời, Tần Chính quay lưng rời khỏi.
Nhan Lạc Y nhận được sự đối đãi đặc biệt dành cho khách hàng đẳng cấp, khiến cô có chút hoảng sợ, Anna vô cùng dịu dàng, trò chuyện với cô, cùng cô thả lỏng tinh thần.
Anna không dám buông thả công việc lần này, khí chất, mặt mày, thân thể của Nhan Lạc Y, đều được cô chăm chút tỉ mỉ, suy nghĩ thiết kế.
Nếu cô là bạn nữ đi cùng với ngài phó tổng thống, với khuôn mặt hết sức trẻ trung của cô, đương nhiên sẽ hợp với phong cách linh động đáng yêu, nhưng nếu cô đứng bên cạnh Phan Lê Hân, thì cần phải quyến rũ quý phái.
Anna dựa theo tổng kết lâu năm của mình về lĩnh vực chuyên nghiệp, cô lựa chọn một chiếc đầm dạ hội màu vàng nhạt, chất liệu của chiếc đầm đó, sử dụng công nghệ thêu kim sa tinh tế, đồng thời, kèm với thiết kế bẹt vai, vừa vặn bộc lộ xương cổ hoàn hảo của Nhan Lạc Y.
Nhưng mà, khi Nhan Lạc Y nghe thấy kiến nghị của Anna, lúc đi thử chiếc đầm đó, Anna lập tức phát hiện bên vai trái của cô, có một dấu bớt vô cùng nổi bật.
Nhan Lạc Y thấy Anna nhìn chăm chú vào dấu bớt đó, cô lập tức tự ti giơ tay che đậy lại.
“Không sao, hãy để tôi xem thử.” Anna nhìn dấu bớt của cô, thật ra rất xinh đẹp, giống như một đóa hoa được xăm lên, trông còn đẹp hơn xăm nữa.
“Vết bớt đẹp quá, thật hiếm khi nhìn thấy, Nhan ŧıểυ thư có ngại để nó được lộ ra không?” Anna hỏi.
Nhan Lạc Y lập tức lắc đầu, “Tôi không muốn người khác nhìn thấy.”
Anna giơ tay nắm lấy tay của cô, đánh giá bề ngoài được sửa soạn của cô lúc này, quả nhiên chiếc đầm dạ hội này rất phù hợp với cô, thắt lưng cao, thiết kế đuôi cá, càng thể hiện được tướng tá mỹ miều của cô, mang thêm vẻ quyến rũ vừa đủ và chiếc đầm này rất phù hợp với cô.
“Thời tiết dạo này có chút lạnh, Nhan ŧıểυ thư, tôi phối cho cô một chiếc áo choàng nhỏ nhé! Như vậy, trong bữa tiệc, cô không cần phải lo lắng nhiều về nó.”
Dứt lời, Anna lấy một chiếc áo choàng màu xanh, thiết kế của chiếc áo choàng nhỏ này, thanh lịch rõ ràng, khi khoác lên vai của Nhan Lạc Y, liền thể hiện khí chất của một ŧıểυ thư thượng lưu khác biệt.
Anna lập tức khen ngợi một câu, “Thật là hoàn hảo.”
Nhan Lạc Y nhìn bản thân mình ở trong gương, có chút không dám tin vào mắt mình, dáng vẻ cô mặt chiếc đầm dạ hội này, khiến cô cảm thấy mình thật lạ lẫm.
Cô gái trong chiếc gương kia có phải là cô không?
“Thời gian còn sớm, tôi sẽ thiết kế cho cô một kiểu đầu, và lựa chọn trang sức phối đồ cho cô.”
“Được.” Nhan Lạc Y gật gật đầu, cô có thể sở hữu đãi ngộ như thế, đều nhờ sự ban ơn của Phan Lê Hân, để cô được trải nghiệm một lần việc trang điểm cao quý.
Sau khi Nhan Lạc Y thử xong, bốn giờ Tần Chính đã có mặt đón cô trở về, Nhan Lạc Y về tới phòng ở, cô hít thở một hơi sâu, ngày mai, cô không thể làm anh mất mặt!