Nhan Lạc Y bước vào xem. Dù chỉ là phòng khác ở tầng phụ thế nhưng căn phòng rất ngăn nắp, trang trí phong cách.
“Ban ngày cô có thể làm việc ở đây. Khi phó tổng thống quay về, cô sẽ phục vụ sinh hoạt của anh ấy. Nhan ŧıểυ thư, cô cần phải coi trọng công việc này. Đây không phải công việc đơn giản,”Tần Chính dặn dò cô một cách cẩn thận.
Nhan Lạc Y gật đầu, “Tôi biết rồi.”
Người cô phục vụ là phó tổng thống, dù là chuyện đơn giản cũng trở lên phức tạp.
“Được rồi, cô tìm hiểu xung quanh đi. Ở đây không có bếp nấu ăn, vì thế cô và phó tổng thống hàng ngày sẽ ăn ở nhà ăn phía trước. Nhân viên ở đó chuyên phục vụ việc ăn uống hàng ngày của hai người.”
Nhan Lạc Y nhìn về phía Tần Chính chỉ. Cách đó khoảng 100m, quả nhiên có một tòa nhà thiết kế giống như một nhà ăn.
“Từ ngày hôm nay, nhà ăn sẽ chuẩn bị cho cô 1 ngày 3 bữa. Khi nào đói thì cô sang đó ăn. Cô muốn ăn gì thì dặn dò họ trước 1 câu.”
“Tôi ăn uống dễ dãi ấy mà.” Nhan Lạc Y cười nói.
Tần Chính nhìn đồng hồ rồi nói, “Vậy tôi đi làm trước, có gì không hiểu thì cứ gọi điện cho tôi.”
“Vâng, anh cứ đi làm đi. Tôi làm quen ở đây một chút.”
“Có có thể đi tìm hiểu nơi pha trà hoặc cafe ở biệt thự. Khi phó tổng thống làm việc, có thể anh ấy sẽ cần.”
“Vâng!” Nhan Lạc Y đã hiểu ra.
Tần Chính rời đi, cô thở nhẹ một tiếng. Anh ấy ở đây, cô quả thật thấy hơi gò bó.
Tại văn phòng phó tổng thống, Tần Chính gõ cửa bước vào.
Phan Lê Hân ngẩng đầu nhìn, “Anh mang cô ấy tới rồi chứ?”
“Vâng, Nhan ŧıểυ thư đang đi xung quanh tìm hiểu. Tổi nay cô ấy sẽ về thu dọn đồ đạc, ngày mai sẽ chuyển tới.”
Phan Lê Hân có chút hơi băn khoăn, ngẩng đầu họi Tần Chính, “ŧıểυ Chính, tôi làm như vậy liệu có phù hợp không?”
Tần Chính cười trả lời, “Thưa ngài, đừng lo lắng. Nhân ŧıểυ thư rất thuần khiết, lương thiện. Cô ấy ở bên ngài sẽ không còn buồn tẻ nữa.”
“Như vậy không công bằng với cô ấy.” Trong đôi mắt của Phan Lê Hân có chút tự trách mình, nhưng lại không muốn cô ấy rời đi.
“Thưa ngài, không cần nghĩ nhiều như vậy đâu. Được ở bên ngài phải là điều may mắn cho cô ấy mới đúng.”
Phan Lê Hân trầm ngâm suy nghĩ tỏng giây lát rồi nói, “Anh đi làm việc trước đi.”
Tần Chính rời đi, Phan Lê Hân suy nghĩ. Nhan Lạc Y có một sức hút đặc biệt. cô ấy giống như một chùm sáng trong biển người, làm trái tim anh lay động, khiến anh muốn tiến gần cô.
Phan Lê Hân cống hiến cho sự nghiệp chính trị nên rất ít khi nghĩ tới việc cá nhân. Còn Nhan Lạc Y là người đầu tiên khiến anh phải suy nghĩ cho riêng mình trong bao năm qua.
Phan Lê Hân nghĩ tới việc cô ấy hiện đang ở tòa biệt thự mình ở nên chợt thấy tò mò. Không biết cô ấy đang làm gì?
Nhan Lạc Y lúc này đang ở trong khu bếp tầng 1. Cô nghiên cứu cài này, tìm hiểu cái kia. Trên tủ bếp có hai thứ được bày nhiều nhất.
Một loại là trà, trà cao cấp, đến từ các nước. Loại còn là là cafe, từng hộp cafe.
Trên tủ cạnh đó có một bộ ấm pha trà và một máy pha cafe rất cá tính.
Nhan Lạc Y chợt thấy hơi băn khoăn. Cả đời cô chưa bao giờ pha trà, càng không biết cách pha cafe cho thơm.
Người như cô, có điều gì mà phó tổng thống phải lựa chọn? Lẽ nào công việc này không ai muốn làm hay sao.
Nhưng nghi vấn này không có đáp án.
Thoáng một cái đã tới 12 giờ. Sáng cô chưa ăn gì nên lúc này bụng cô sôi ùng ục.
Nhan Lạc Y cung không có ý định nhịn đói nên đi về phía nhà ăn. Lúc này trong nhà ăn, tại một phòng yên tĩnh, rộng rãi có một chiếc bàn dài, trải đệm vàng lấp lánh. Trên bàn có một chai rượu vang, ly rượu, hoa tươi. Tại vị trí trung tâm có một người đàn ông đang ngồi.
Anh ta đang đọc tài liệu. Nhan Lạc Y bước vào một cách không chuẩn bị. Khi nhìn thấy người đàn ông trên bàn, tim cô đập thình thịch.
Sao anh ta lại ở đây?
Phan Lê Hân đang xem tài liệu, dường như nhận ra sự xuất hiện của cô nên ngẩng đầu nhìn.
“Tới đây” Giọng nói ấy như thể anh ta chờ đợi cô từ khi nãy.
Trong đầu Nhan Lạc Y trống rỗng vài giây, không lẽ sau này ở bàn ăn này chỉ có hai người họ ăn hay sao?
“Ngài phó tổng thống.” Nhan Lạc Y chào với vẻ lo lắng.
Phan Lê Hân chỉ vào vị trí cạnh anh, “Cô ngồi đây!”
Nhan Lạc Y kéo ghế ra, rồi ngồi vào mà không dám ngẩng mặt lên nhìn người đàn ông bên cạnh.
Cô cảm giác như ông trời đang trêu đùa cô. Rõ ràng trong đầu cô đang nghĩ sẽ không muốn gặp anh ấy. Thế mà bây giờ ông trời lại đẩy cô tới gần anh ấy hơn.
Phan Lê Hân nhìn bộ dạng ngượng ngùng của cô liền an ủi, “Đừng căng thẳng, sau này chúng ta sẽ ứng xử như bạn bè.”
“Hả?” Nhan Lạc Y ngẩng đầu lên nhìn, bạn bẻ ư? Cô đâu có tư cách gì làm bạn của anh ấy.
Phan Lê Hân nhìn bộ dạng ngẩn ngơ của cô, cảm thấy có gì đó rất dễ chịu, giống như anh đang được thưởng thức một bức tranh rất đẹp.
“Không được.... không đươc...! Tôi.... Anh cứ yên tâm, tôi sẽ làm tốt công việc của người giúp việc cho anh. Tôi sẽ không làm anh thất vọng đâu.” Nhan Lạc Y đột nhiên nói ra suy nghĩ của mình. Nói xong cô lại cúi đầu, không dám nhìn anh.
Cô chỉ tự coi mình là người giúp việc. Chỉ cần ngài phó tổng thống vui, thì chuyện của cha cô sẽ dễ xử lý hơn.
Đây đều là do những điều Tần Chính từng ám chỉ, nên cô nghĩ rằng phó tổng thống đang trừng phạt cô, yêu cầu cô tới làm người giúp việc để chuộc tội cho cha của cô.
Phan Lê Hân nghe thấy vậy chợt hiểu ta Tần Chính đã phải dùng chiêu này để đưa được cô ấy tới đây.
Tại sao cô ấy sợ anh cứ như thể anh ta là con hổ ăn thị người hoặc là nhà tư sản chèn ép không bằng.
Phan Lê Hân không nói gì, thực ra bố trí cô tới đây đã là điều không danh chính ngôn thuận rồi. Nên thôi thì cứ coi như vậy để cho cô ấy yên tâm làm việc.
Nếu không ngoài thân phận một người giúp việc thì anh chẳng còn nghĩ ra vị trí nào phù hợp.
“Được, tôi trông chờ biểu hiện của cô.”Phan Lê Hân trả lời.
Lúc này nhân viên nhà bếp mang lên bốn món ăn, 3 món ngọt và 1 món canh, được bày biện vô cùng tinh xảo, khiến người khác chỉ nhìn đã muốn ăn.
Nhan Lạc Y nhìn mấy món ngọt, cảm giác làm việc ở đây cũng không tệ! Ít ra cũng được thưởng thức những món ngon miệng.
Cô nuốt nước bọt, đói quá rồi.
Phan Lê Hân nhận thấy điều đó nên nhìn cô nói, “Ăn đi thôi!”
Nhan Lạc Y nhìn anh ấy bắt đầu động đũa, cô cũng cầm đũa gắp miếng bánh làm từ đậu đỏ. Vị ngon của thức ăn khiến đôi mắt cô thấy sảng khoái.
Ngon thật đấy!
Phan Lê Hân nhìn biểu cảm của cô, thấy rất vui. Anh đã chuyển vào đây hơn nửa tháng, ăn uống một mình quả thật chẳng có hứng thú.
Hôm nay anh có người cùng ăn, lại là một cô gái tươi trẻ, xinh đẹp nên đương nhiên tâm trạng khác hơn bình thường.
Nhan Lạc Y nhận ra các món ngọt đều bày trước mặt cô nên cảm thấy không hợp lý. Cô bèn đẩy đĩa thức ăn ngọt về phía anh.
Lúc này, một giọng trầm ấm vang lên, “Những món ngọt này đều là của cô, tôi không ăn.”
“Anh không ăn sao?” Nhan Lạc Y ngạc nhiên, rồi lại mừng thầm. Như thế thì cô được ăn hết rồi.
“Ừ! ”Phan Lê Hân gật đầu.
Nhan Lạc Y cười với vẻ thích thú. Với những món ngọt tinh tế, con gái thường không thể cưỡng lại được.
“Cảm ơn!” Nhan Lạc Y thấy cảm kích trong lòng.
“Ăn món chính đã, món ngọt ăn sau.”Phan Lê Hân lên tiếng.
“Vâng!” Nhan Lạc Y nghe lời anh, rồi dùng đũa bắt đầu gắp các món ăn khác.
Ăn vài miếng, Nhan Lạc Y đặt đũa xuống, rồi nhìn anh với vẻ khẩn cầu, “Ngài phó tổng thống, mong ngài đừng trách cha nuôi tôi. Chẳng qua ông ấy nghĩ cho tôi nên mới phạm sai lầm đó.”
Phan Lê Hân nhìn sang, ánh mắt có phần nghiêm nghị, khiến Nhan Lạc Y lập tức cúi đầu lắng nghe, “Ngài yên tâm, tôi ”, tôi sẽ chăm chỉ làm việc đề bù đắp. Tôi chỉ cần ăn ở thôi cũng được, không cần lĩnh lương.
Phan Lê Hân có lẽ đã hiểu được Tần Chính nói gì với cô. Xem ra lấy cha nuôi ra dọa cô ấy, khiến cô ấy tới đây làm việc thay để bù đắp. Cái cậu Tần Chính này, lúc nào phải mắng cho một trận mới được.
“Sẽ không trừ lương cô đâu, chỉ cần cô làm việc chăm chỉ, tôi sẽ không bạc đãi cô.”Phan Lê Hân động viên cô.
Nhan Lạc Y làm sao dám làm không tốt. Bao ăn bao ở, lại còn có lương, việc này còn tốt hơn nhiều so với việc làm thực tập viên.