Nhan Lạc Y ngồi xuống bên cạnh anh, Lam Huyền đã chuẩn bị sẵn tài liệu cho cô: "Cậu xem đi! Mai sẽ có một bài kiểm tra nhỏ!"
“Ừ, cảm ơn!” Nhan Lạc Y mỉm cười cảm ơn anh.
Lam Huyền nhìn thấy sự khách sáo đối với anh trong mắt Nhan Lạc Y, trong lòng có phần hụt hẫng.
Một tuần vừa qua, ngày nào anh cũng cùng cô lên lớp, nghe giảng, Nhan Lạc Y đối xử với anh như với một người bạn, không hề có tình cảm yêu thích mà anh cần.
Lý Mỹ Thuần ngồi đối diện nhìn Nhan Lạc Y ánh mắt thoáng nụ cười lạnh, không bao lâu nữa Nhan Lạc Y sẽ phải cuốn xéo thôi.
Chỉ cần ba cô trình báo cáo lên, dinh tổng thống sao có thể để người không rõ thân phận vào nhờ cửa sau ở lại được?
“Lạc Y, vừa nãy cậu đi đâu vậy?" Vương Hương hỏi.
"Mình đi giúp chủ nhiệm giao văn kiện." Nhan Lạc Y nói xong, trong đầu lại xuất hiện việc gặp Phan Lê Hân, nhưng cô không muốn nói ra.
Đã tới đây rồi, tốt nhất là không nên phô trương.
Vương Hương ghé sát lại gần cô thì thầm: "Lát nữa chúng ta ra ngoài mua đồ ăn vặt đi, chủ yếu là mình sắp tới ngày rồi, cần chuẩn bị trước."
Nhan Lạc Y vừa nghe đã biết cô muốn mua gì, quan trọng là hình như cô cũng sắp tới ngày, cô gật đầu khẽ đáp: "Được thôi."
"Mọi người cần mua gì vậy, có cần mình đi cùng không?" Lam Huyền nghe chưa rõ đầu đuôi.
"Không cần đâu, chúng mình tự đi là được." Nhan Lạc Y mỉm cười.
Lý Mỹ Thuần ở đối diện tình tình cao ngạo, hai cô gái còn lại cũng không mấy thân thiết với cô ta, chỉ có mấy nam sinh thường xuyên bợ đỡ cô ta.
Ba giờ chiều, họ được phép ra ngoài, Nhan Lạc Y và Vương Hương ra khỏi dinh tổng thống, bước ra tới đường lớn, hai người liền bắt taxi tới trung tâm thương mại ở gần đây.
Hai cô gái đi dạo phố vô cùng vui vẻ, Vương Hương rất thích đồ ăn vặt, cô mua rất nhiều thứ để tích lũy, Nhan Lạc Y thì không mua gì, chỉ mua mấy hộp sữa và đồ dùng của con gái.
"Được rồi, chúng ta về thôi, mình sợ muộn sẽ đóng cửa." Nhan Lạc Y nói với Vương Hương.
Vương hương gật đầu, cô xách hai túi đồ lới, Nhan Lạc Y liền bước tới giúp cô xách một túi.
Hai người đi về, do bắt xe ở cửa trung tâm thương mại rất khó nên hai người xách túi đi bộ thêm một đoạn đường nữa.
Đúng lúc này, Nhan Lạc y nhìn thấy một bà lão đang chống gậy bị một người phụ nữ trung niên dắt chó đi dạo mắng chửi, người phụ nữ trung niên đó đeo đồ trang sức đầy người, bà lão bị mắng chửi đầu tóc bạc phơ, giống như độ tuổi cổ lai hy, rất sợ người phụ nữ đang hùng hổ quát tháo kia.
"Tôi thực sự không cố ý, chó của cô đuổi cắn tôi... cô xem, tôi bị thương rồi này." Bà lão kéo ống quần lên, trên chân có một vết chó cắn.
"Cho dù cắn bà thì bà cũng không được đánh chó của tôi, bà có biết chó của tôi mắc thế nào không? Bà đánh bị thương nó, bà có đền được không?" Người phụ nữ trung vẻ mặt hung tợn mắng chửi.
Đây là vỉa hè của một con đường lớn, bên đường không có hộ dân, vì thế con đường này rất trống trải, lúc này, bà lão kia không hề có ai giúp đỡ.
"Sao cô lại có thể như vậy chứ? Tôi còn chưa đòi cô bồi thường đấy!"
"Tôi bồi thường? Tôi bồi thường gì chứ? Lại còn đòi tôi bồi thường, có phải ông muốn gạt tiền không?" Người phụ nữ trung niên tiếp tục dồn ép.
Vương Hương không muốn lo chuyện bao đồng, cô ấy thấy Nhan Lạc Y đứng đó không đi liền kéo tay cô: "Lạc Y, chúng ta đi thôi."
Nhan Lạc Y thấy bà lão ấy run rẩy muốn bước đi nhưng người phụ nữ trung niên kia kéo bà ấy lại: "Tôi nói bà nghe, mau xin lỗi chó của tôi."
Bà lão kia suýt nữa ngã ra đường, lúc này Nhan Lạc Y lập tức chạy tới đỡ lấy bà, nói với người phụ nữ hống hách kia: Có
"Cô là ai?" Người phụ nữ trung niên trừng mắt nhìn Nhan Lạc Y.
"Không cần biết tôi là ai, tôi không thể để cô ức hiếp người già như vậy được." Nhan Lạc Y lấy hết dũng khí.
"Ôi, còn chạy tới lo chuyện bao đồng nữa kìa! Tôi nói cho cô biết, không có việc gì thì đi mau đi."
"Vậy cô hãy đền tiền viện phí cho bà ấy trước đã, chân bà ấy bị thương rồi." Nhan Lạc Y lý luận.
Vương Hương bên cạnh cũng sốt ruột, nhưng cô là người không thích gây chuyện, việc này chỉ có thể đồng tình, không dám xen vào giống như Nhan Lạc Y.
"Cô gái, không có việc gì của cô cả, cô mau đi đi." Người phụ nữ trung niên lập tức nghiêm mặt cảnh cáo Nhan Lạc Y.
Bà lão cảm động nhìn Nhan Lạc Y, muốn dựa lại gần cô: "Cô gái, cô đúng là người tốt."
Con chó dưới chân người phụ nữ trung niên bất ngờ sủa về phía Nhan Lạc Y, hàm răng sắc nhọn cách ống quần cô không quá một bàn tay, Nhan Lạc Y sợ nó cắn bị thương mình, cô dùng đế giày đạp một cái, chỉ muốn đuổi con chó này ra xa.
Nào ngờ con chó bị đạp trúng, kêu lên ăng ẳng.
Người phụ nữ trung niên kia yêu chó như yêu mạng sống của mình, thấy chó yêu bị đá liền bước tới túm lấy Nhan Lạc y: "Cô dám đá chó của tôi."
Nhan Lạc Y chỉ cảm thấy một lực rất lớn, người phụ nữ khỏe mạnh kia nhấc cô gầy gò thế kia lên, thực sự không mất chút sức lực nào, nghe thấy tiếng rêи ɾỉ của chó yêu, người phụ nữ kia lập tức giơ tay tát vào mặt Nhan Lạc Y.
"Dừng tay." Vương Hương nhìn thấy vậy muốn ngăn lại nhưng đã không kịp.
Nhan Lạc Y bị người phụ nữ kia đánh ngã xuống đất, bà lão cũng giật mình sợ hãi, bên má của Nhan Lạc Y dường như đã mất cảm giác, chỉ còn cảm thấy đau rát. Thậm chí miệng có rỉ máu.
Nhan Lạc Y được bà lão đỡ dậy, còn người phụ nữ trung niên kia dắt chó bỏ đi.
"Cô không được đi như vậy, cô còn chưa trả tiền viện phí." Nhan Lạc Y lại kéo người phụ nữ kia lại.
"Bỏ ra." Người phụ nữ kia kéo tay cô ra, trong lòng cũng có phần chột dạ, theo lý mà nói, cô ta nên đền tiền cho bà lão.
"Tôi không buông tay, trừ khi cô đền tiền." Nhan Lạc Y kiên quyết nói.
Hai người cứ giằng co như vậy.
Trên con đường nối liền với dinh tổng thống, một đoàn gồm bốn chiếc xe đang chạy tới.
Vệ sĩ nhìn thấy sự giằng co bên này, anh lập tức giảm tốc độ, người đàn ông đang nhắm mắt nghỉ ngơi ở phía sau bị lần giảm tốc này làm thức giấc, anh mở mắt liền nhìn thấy một trăm mét phía trước hình như đang xảy ra cãi lộn.
Nhiệm vụ của vệ sĩ là bảo vệ sự an toàn cho anh, vệ sĩ không muốn dừng xe vì việc này.
Phan Lê Hân nhìn thấy mộng bóng hình quen thuộc trong số mấy người trên đường, khi xe lướt qua, anh nhìn rõ đó là Nhan Lạc Y.
"Dừng xe." Anh vội vàng lên tiếng.
Vệ sĩ lập tức dừng xe lại, cả đoàn xe dừng lại theo.
Phan Lê Hân liền bước xuống xe, bước về phía hai người đang giằng co kia.
Vương Hương lo lắng không biết phải làm sao, quay đầu lại thì thấy có người xuống xe bước tới bên này.
Khi cô nhìn kĩ lại liền lập tức kinh ngạc há hốc miệng. Trời ơi! Sao lại là ngài phó tổng thống?
Sao anh lại ở đây?
Người phụ nữ kia thấy có người bước tới, lại là đàn ông, cô ta nghĩ nếu không đi sẽ phiền phức.
Cô vừa ôm chó vừa đẩy mạnh vào ngực Nhan Lạc Y một cái, Nhan Lạc y đứng không vững, cả người ngã lăn xuống đất, còn người phụ nữ kia cũng ôm chó bỏ chạy.
Vương Hương liền bước tới đỡ cô, bà lão bên cạnh cũng vừa giận dữ vừa không biết làm sao, không ngờ cô gái ra mặt giúp bà lại phải chịu thiệt thòi tới vậy.
"Không được để cô ta đi mất..." Nhan Lạc Y muốn đứng dậy, lúc này Vương Hương đã tới đỡ cô, vội nói với cô: "Lạc Y, cậu xem ai tới kìa."
Vương Hương vừa đỡ Nhan Lạc Y đứng dậy thì một giọng trầm lên tiếng quan tâm: "Cô không sao chứ?"
Nhan Lạc Y còn đang rất tức giận, quay đầu lại nhìn về phía sau, khi nhìn thấy người đàn ông sau lưng đang nhìn mình, cô sửng sốt kinh ngạc.
Phan Lê Hân khi thấy cô quay đầu lại cũng giật mình, lúc này Nhan Lạc Y một bên má bình thường, một bên thì miệng rớm máu, sưng tấy, rõ ràng đã bị đánh.
"Sao vậy?" Phan Lê Hân ngạc nhiên hỏi.
Lúc này bà lão bước tới nói: "Thưa tiên sinh, chân của tôi bị con chó của chị kia cắn bị thương, cô gái này giúp tôi nói lý lẽ thì bị đánh."
Nói xong, bà lão liền kéo ống quần lên để lộ ra vết thương bị chó cắn.
Phan Lê Hân nhíu mày, nói với vệ sĩ ở phía sau: "Đưa bà lão tới bệnh viện một chuyến."
Vệ sĩ lập tức nhận lệnh, nói với bà lão: "Bà lão lên xe thôi, tôi đưa bà tới bệnh viện."
Nhan Lạc Y bên cạnh ôm chặt bên má bị sưng, bối rối đứng đó, Vương Hương mặt đỏ bừng vì căng thẳng, không biết phải làm sao.
"Lên xe, tôi đưa hai cô về." Ánh mắt Phan Lê Hân nhìn lên má Nhan Lạc Y.
Anh không ngờ cô lại có dũng khí như vậy.
"Trời ơi, ngồi trong xe của phó tổng thống!" Vương Hương kích động đến nỗi răng run lên cầm cập, đứng sau Nhan Lạc Y.
Nhan Lạc Y lắc đầu nói với Phan Lê Hân: "Không cần đầu, chúng tôi bắt xe về cũng được..."
Phan Lê Hân nhìn má cô: "Mặt cô cần được xử lý một chút, lên xe của tôi."
Vương Hương nghe vậy, ngạc nhiên vài giây, Lạc Nhan Y có thể ngồi cùng phó tổng thống?
Nhan Lạc Y cũng tròn mắt ngạc nhiên, lúc này Phan Lê Hân ra lệnh: "Mau lên xe."
Nói xong anh dẫn đầu bước vào xe, vệ sĩ của mở cửa xe bên ghế phụ, Nhan Lạc Y lo lắng nuốt nước miếng ngồi vào trong.