Hạ Lăng Sơ cùng cô ngồi trên sofa bên cạnh bể bơi, trong lòng Cung Vũ Ninh có ôm con búp bê hồi nhỏ cô thích nhất, gương mặt tươi cười rạng rỡ.
Khiến Hạ Lăng Sơ như thể nhìn thấy được bóng dáng cô hồi nhỏ, đó nhất định sẽ là một cô công chúa nhỏ ai thấy cũng phải yêu mến.
“Ba em rất yêu em, chỉ cần em muốn ba sẽ lập tức cho em.” Cung Vũ Ninh mỉm cười nói.
Hạ Lăng Sơ khẽ cười đồng thời cũng không quên thể hiện tâm ý: "Anh biết, vì thế ba em giao em cho anh rồi, em sẽ là bảo bối của anh.”
Cung Vũ Ninh trong lòng cảm thấy vô cùng ngọt ngào: "Cả đời sao?"
“Không chỉ đời này, còn đời sau, đời sau nữa.” Ánh mắt Hạ Lăng Sơ chan chứa tình cảm, dạt dào tình ý.
Cung Vũ Ninh bật cười đứng dậy bước tới trước mặt anh nhào vào lòng anh như một đứa trẻ, Hạ Lăng Sơ giơ tay ôm lấy cô, vuốt ve mái tóc dài mượt mà, làn môi khẽ hôn nhẹ lên tóc.
“Chúng ta đi dạo trên bãi biển đi!” Cung Vũ Ninh đề nghị.
“Ừ.” Hạ Lăng Sơ ôm cô đứng dậy, Cung Vũ Ninh mặc một chiếc đầm hai dây kiểu dài phong cách Bohemia rất bay bổng, mái tóc dài buông xõa sau gáy, bước trên con đường đá xanh phong cách rừng dừa.
Ánh mắt Hạ Lăng Sơ chỉ hận một nỗi không biết thành một chiếc máy ảnh có thể chụp lại được những hình ảnh xinh đẹp của cô bất cứ lúc nào.
Gió nhẹ thổi tới, mái tóc dài của Cung Vũ Ninh không ngừng tung bay trong gió, thi thoảng lại quay lại mỉm cười trước mặt anh, trái tim Hạ Lăng Sơ rung động mãnh liệt, anh lập tức bước tới cầm lấy tay cô dắt đi.
Cung Vũ Ninh hạnh phúc dựa vào anh, làm cô gái bé nhỏ của anh.
Trên bãi cát trắng xóa, Cung Vũ Ninh giống như một đứa trẻ, mải miết nhặt vỏ sò và đuổi theo sóng biển, đôi chân ngọc ngà trắng ngần đi vòng quanh trên bãi cát mịn màng.
Người đàn ông bên cạnh cô cũng xắn ống quấy, gấp tay áo, để lộ dáng người cao lớn giống như một vị thần bảo về, ánh mắt không muốn rời xa cô.
Dưới bóng tịch dương, in dấu hình bóng một đôi tình nhân hạnh phúc lãng mạn.
Ở nước X.
Hai tuần thấm thoát trôi qua, Nhan Lạc Y đã nộp xong luận văn, chuẩn bị rời khỏi ký túc xá.
Cả kí túc xá đều đang thảo luận về những theo đuổi trong tương lai, mỗi người đều rất mong chờ tương lai trước mặt, tưởng tượng sau khi rời khỏi ghế nhà trước sẽ bước chân vào xã hội, có thể tự kiếm tiền, tự do yêu đương, sôi nổi tích cực.
“Lạc Y, cậu vẫn chưa nói mình có dự định gì? Không lẽ có một thiếu gia nhà giàu sắp cưới cậu về nhà để cậu được làm quý bà giàu có đấy chứ!" Bạn cùng phòng hỏi.
Nhan Lạc Y mỉm cười lắc đầu: "Không, ba mình đã sắp xếp công việc cho mình, có lẽ mình sắp phải đi báo danh rồi.”
“Công việc gì vậy?”
“Một công việc hành chính, mình cũng không rõ.” Nhan Lạc Y thấy may mắn vì họ không hỏi tiếp.
Hướng Nguyệt bất giác tò mò chống cằm hỏi: “Vậy cậu và Lam Huyền thì sao? Tối qua mình nghe nói Lam Huyền đợi cậu cả đêm ở dưới ký túc xá, mà cậu không xuống.”
“Đúng vậy! Lam Huyền ôm một bó hoa hồng đợi cậu một đêm đấy! Lạc Y, cậu cũng thật nhẫn tâm!”
Ánh mắt Nhan Lạc Y thoáng chút áy náy nhưng cô vẫn kiên định làm vậy.
“Sau này nếu có thể gặp lại mình sẽ xin lỗi cậu ấy.” Nhan Lạc Y nghĩ, sau khi ra trường sẽ rất khó gặp lại.
Chiều ngày hôm sau, Nhan Lạc Y xách vali bước ra, xe của Đỗ Hữu Vọng đã tới đón cô, khi cô chuẩn bị lên xe, Lam Huyền bất ngờ chạy tới: “Lạc Y, đợi đã.”
Bóng dáng lên xe của Nhan Lạc Y sững lại, cô nói với tài xế: "Chú Lưu, chú đợi cháu một lát.”
“Được thôi.” Tài xế Lưu đáp lời.
Nhan Lạc Y bước sang một bên, ánh mắt Lam Huyền vô cùng quyến luyến: "Cậu phải đi rồi sao?"
“Đúng, mình phải về nhà rồi, Lam Huyền, hẹn gặp lại.” Nhan Lạc Y nói với anh, né tránh ánh mắt nóng bỏng của anh.
“Lạc Y, mình sẽ không từ bỏ đâu.” Lam Huyền kiên định nói.
Nhan Lạc Y quay người định bước đi liền dừng lại, khi cô quay người lại, ánh mắt đã trở nên rất bình tĩnh: “Lam Huyền, chúng ta không thể nào, cậu đừng lãng phí thời gian với mình nữa.”
Nói xong cô liền đi về phía xe, Lam Huyền mở tròn mắt, cô không hiểu rốt cuộc mình còn không tốt ở điểm nào?
Nhan Lạc Y ngồi vào trong xe, nhìn về phía Lam Huyền qua cửa kính kín đáo, cô cắn môi, ánh mắt vô cùng kiên định, mặc dù làm tổn thương tới anh nhưng thay vì để anh lãng phí tâm trí ở nơi cô không bằng đối xử tàn nhẫn với anh.
Dù sao thì sau này cũng không còn gặp lại nữa.
Cô nhìn về phía cổng trường đại học uy nghiêm, cũng phải tạm biệt ngôi trường gắn bó với cô rồi
Đỗ Hữu Vọng có một người vợ nhưng đã qua đời khi chưa có con, vì thế bên cạnh ông chỉ có một cặp chị em mà ông nhận nuôi, Đỗ Hữu Vọng một lòng theo đuổi quyền lực, không có hứng thú với đàn bà.
Có một việc mà chỉ một mình ông biết đó là ông nhận nuôi hai chị em này cũng không phải là một việc trùng hợp.
Mẹ của Nhan Lạc Y chính là mối tình đầu của ông, chỉ có điều bà không gả cho ông, sau này gả cho một người bạn thân của ông, hai vợ chồng trên đường về nhà sau một buổi tiệc đã rơi xuống sông qua đời.
Để lại hai đứa con thơ dại, chính phủ quyết định đưa hai chị em họ tới trại trẻ mồ côi nuôi dưỡng, Đỗ Hữu Vọng biết chuyện liền lợi dụng một số mối quan hệ, nhận nuôi họ.
Vì là con của mối tình đầu nên ông rất có tình cảm với hai chị em này, chỉ có điều dưới sự thúc giục của dã tâm quyền lực, ông muốn lợi dụng nhan sắc của Nhan Lạc Y để giúp mình trèo cao hơn.
Lúc này ông đang kết thúc một cuộc điện thoại, người ông nhờ đã sắp xếp xong giấy tờ nhận chức của Nhan Lạc Y, ngày mai có thể tới báo cáo.
Đỗ Hữu Vọng bước ra ngoài thì thấy tài xế giúp Nhan Lạc Y mang hành lý vào, Nhan Lạc Y chỉ mặc một chiếc váy bò đơn giản, khiến cô càng thêm trong sáng, thuần khiết.
Đỗ Hữu Vọng từng rất yêu mẹ cô, Nhan Lạc Y thừa hưởng nét đẹp của mẹ mình, Đỗ Hữu Vọng biết, một người phụ nữ đẹp, đối với đàn ông một nói là một sự mê hoặc không thể nào kháng cự được, ông nghĩ, Phan Lê Hân cũng không phải là thần, anh ta cũng có thất tình lục dục.
“Cha nuôi.” Nhan Lạc Y đứng trước mặt cha nuôi mình lập tức trở lên khép nép.
“Lạc Y, hôm nay con hãy nghỉ ngơi đi, ngày mai đi báo danh.”
“Vâng.”
“Ba đã cho người đặt may một vài bộ đồ công sở căn cứ theo vóc dáng của con, con hãy cứ đi báo danh trước đã, nếu cần dọn tới nhà tập thể cho nhân viên thì con về lấy hành lý sau.” Đỗ Hữu Vọng dặn dò.
“Vâng.” Nhan Lạc Y gật đầu, trong lòng cô đá có cách ứng phó.
Nói chung, cô sẽ nghe lời cha nuôi tới dinh tổng thống thực tập, ở dinh tổng thống, cha nuôi sẽ không thể nhìn thấy gì, tới khi đó cô chỉ cần trải qua thời gian nửa năm thực tập là xong.
Tới khi đó, cho dù không thể trở thành nhân viên dự bị của dinh tổng thống thì cô cũng không còn gì tiếc nuối nữa.
Nhan Lạc Y nghỉ ngơi một tối. Sáng hôm sau cô dậy lúc bảy giờ mặc một bộ đồ công sở, tóc búi ra sau gáy.
Đỗ Hữu Vọng bảo tài xế đưa mình tới địa điểm thực tập lần này, chính là căn cứ bồi dưỡng nhân tài dự bị xuất sắc cho dinh tổng thống.
Nhan Lạc Y tới nơi cũng đã có những người khác tới rồi, lần này gọi mười hai thực tập sinh trẻ tuổi tới đây.
Trong đó có năm nữ và bảy nam, Nhan Lạc Y đứng trong sảnh báo danh thì nhìn thấy một bóng người quen thuộc.
Lý Mỹ Thuần, khi cô ta nhìn thấy Nhan Lạc Y cũng vô cùng ngạc nhiên, tròn mắt nhìn cô: "Sao cô lại ở đây?"
Nhan Lạc Y cũng không ngờ cô ta lại ở đây, cô đáp một câu: "Tôi tới thực tập."
“Cô sao có thể?” Lý Mỹ Thuần không dám tin, Nhan Lạc Y có tư cách gì vào đây?
Đúng lúc này, ngoài cửa còn có một bóng người cao lớn bước vào, chính là Lam Huyền, anh vốn dĩ không mấy hứng thú nhưng khi vừa nhìn thấy Nhan Lạc Y, anh lập tức vui mừng ra mặt.
“Lạc Y, sao em lại ở đây?”
Nhan Lạc Y nhìn thấy Lam Huyền cũng rất ngạc nhiên, sao Lam Huyền lại ở đây.
Lý Mỹ Thuần nhìn thấy họ, hừ lạnh một tiếng: "Thế giới này quả là nhỏ bé! Cứ tưởng rằng cơ hội thực tập tốt lắm đấy, ai cũng nhét vào.”
“Lý Mỹ Thuần, cô chú ý ăn nói một chút.” Lam Huyền lập tức bảo vệ Nhan Lạc Y.
Lý Mỹ Thuần không muốn đối đầu với Lam Huyền, cô bĩu môi, khoanh tay nói với Nhan Lạc Y: "Vậy hãy xem ai là người cười tới cuối cùng!”
Nhan Lạc Y không muốn tranh cãi với cô ta, liền nói với Lam Huyền: "Anh đi điền thông tin đi!”
Lam Huyền trước đây không có suy nghĩ gì, bây giờ anh lo lắng không được ở lại, liền vội vàng đi điền thông tin.
Lý Mỹ Thuần ngồi giữa hai nữ sinh, ánh mắt oán hận nhìn Nhan Lạc Y, trong số nữ sinh chỉ có hai người họ có ưu thế nɠɵạı hình, ba nữ sinh còn lại tướng mạo bình thường.
Lam Huyền điền thông tin xong liền ngồi xuống bên cạnh Nhan Lạc Y: "Không ngờ gia thế nhà cậu cũng không tồi, có thể vào được đây, chứng tỏ cũng không hề đơn giản!”
Nhan Lạc Y hôm qua mới từ chối anh, hôm nay lại gặp mặt nên có phần bối rối.
“Gia thế của mình bình thường.”
“Lạc Y, cậu yên tâm, thời gian này mình sẽ bảo vệ cậu.” Lam Huyền bảo đảm với cô.