Lúc này, một giọng nói ngọt ngào vang lên: "Mẹ về rồi ạ, con vẫn ở nhà đợi mẹ mãi đấy!"
Thượng Quan Ngưng Mạn điệu đà nói, trong mắt cô ta, chỉ có Phan Lệ mới là mẹ, mà đôi vợ chồng kia chỉ là người ngoài mà thôi.
Thượng Quan Thần Húc có chút lo âu nhìn cô, Thượng Quan Ngưng Mạn bước xuống từ lầu hai, tới bên Phan Lệ, ôm lấy cánh tay nói: "Mẹ, tối nay con có một chuyện muốn nói với mẹ."
Trái tim Thượng Quan Thần Húc như bị ai kéo, vội vàng trừng cô ta.
Thượng Quan Ngưng Mạn ngẩng đầu nhìn anh: "Anh à, không phải anh muốn đi sao? Tám giờ tối nay em đợi điện thoại của anh đó! Em sẽ ở nhà với mẹ."
"Hai con định hẹn nhau làm gì sao?" Phan Lệ tò mò hỏi một câu.
"Đúng vậy! Tối nay anh muốn cho con một bất ngờ!"
"Vậy sao?" Phan Lệ nhìn con trai.
Thượng Quan Ngưng Mạn uy hiếp chặt chẽ, Thượng Quan Thần Húc cũng căng thẳng vô cùng, nếu như chuyện của anh bị mẹ biết được, nhất định mẹ sẽ rất thất vọng.
Dù sao thì cho vay nặng lãi và con trai là gay, chuyện này có khác nào anh đang đẩy mẹ vào đáy vực.
Thế nhưng, lẽ nào anh thật sự phải hãm hại Hạ Lăng Sơ sao? Cho Thượng Quan Ngưng Mạn cơ hội? Chuyện này Thượng Quan Thần Húc thật sự không muốn nghĩ tới.
Anh từ chối, cũng tuyệt đối không để cho Thượng Quan Ngưng Mạn phá hỏng tình yêu của Hạ Lăng Sơ. Thượng Quan Thần Húc không muốn ở nhà nữa, anh thẳng thắn nói với mẹ một câu: "Mẹ, con ra ngoài một lát, tối nay không về ăn cơm đâu ạ."
"Sao vậy? Có hẹn sao? Tìm được cô gái mình thích rồi hả?" Phan Lệ cười hỏi.
Thượng Quan Thần Húc không dám nhìn thẳng vào mắt bà, nhanh chóng đáp lại một câu: "Không ạ."
"Mẹ à, anh không đi với bạn gái đâu, anh đi chuẩn bị bất ngờ cho con đó." Thượng Quan Ngưng Mạn lại cảnh cáo thêm lần nữa.
Thượng Quan Thần Húc lạnh lùng trừng cô, Thượng Quan Ngưng Mạn cũng nhìn lại anh, có được hai bí mật này trong tay, cô ta cũng chẳng sợ gì.
Trong biệt thự của Hạ Lăng Sơ, Cung Vũ Ninh lấy nước ấm chườm lên những vết bầm đỏ trên người anh tối qua, ánh mắt dịu dàng của Hạ Lăng Sơ chăm chú nhìn cô, nhìn cô vì nhúng tay vào nước nóng mà hai bàn tay trắng nõn cũng đỏ ửng lên.
Được rồi, không cần chườm nữa đâu."
Cung Vũ Ninh không ngừng lại, tiếp tục làm thêm một lát nữa mới bưng chậu nước ấm vào phòng tắm.
"Vừa rồi ŧıểυ Duyệt gọi điện tới, cậu ấy nói là sẽ đi cùng Cổ Hạo qua đây một chuyến." Lúc bước ra, Cung Vũ Ninh nhắc tới chuyện này.
Cổ Hạo tới đây vì ai, bọn họ đều rõ.
Cung Vũ Ninh nhìn vẻ mặt trầm tư của Hạ Lăng Sơ, cô ngồi bên người anh thở dài một hơi nói: "Anh vẫn muốn ngăn cấm hai người họ sao?"
"Vũ Ninh, em cảm thấy Thần Húc còn có thể thích con gái không?" Hạ Lăng Sơ thấp giọng hỏi cô.
Cung Vũ Ninh nghĩ một lát, lắc đầu nói: "Em cũng không rõ nữa."
"Em nghĩ là dì của anh có thể tiếp nhận được chuyện này không?" Hạ Lăng Sơ lại hỏi.
Cung Vũ Ninh mỉm cười: "Cảm giác của em về dì Phan, chính là một người vô cùng thấy tình đạt lý. Dì vừa lương thiện lại vừa hiền lành, còn việc dì có thể tiếp nhận hay không em không thể nói chính xác được."
Hiện giờ, Hạ Lăng Sơ cũng vô cùng bình tĩnh và lý trí để đánh giá chuyện này. Nếu như em họ anh cả đời này không thích con gái nữa, vậy thì anh cũng chẳng thể ngăn trở hạnh phúc cả đời của nó.
Trước đây, khi anh chưa gặp Vũ Ninh, anh tuyệt không hề biết tình yêu là cảm giác ngọt ngào như thế nào. Hiện giờ, có cô ở bên cạnh, những cảm xúc vui mừng thỏa mãn trời sinh đã khuyết thiếu của anh lại trở nên viên mãn rồi, làm chuyện gì cũng sẽ đều mong chờ.
Nếu như Cổ Hạo là người mà Thượng Quan Thần Húc yêu, hắn ép buộc tách họ ra là một việc làm tàn nhẫn, đặt vị trí vào nhau mà nói, nếu như ai chia rẽ hắn và Cung Vĩ Ninh, chắc chắn dù có phải hắn loại bỏ muôn vàn khó khăn cũng sẽ phải ở bên cô.
Hạ Lăng Sơ thở dài một hơi, dường như đã nghĩ thông rồi.
"Thôi, anh không cản đường chúng nó nữa, chỉ cần Thần Húc biết nó đang làm gì, hơn nữa đây là thứ mà nó muốn, anh không thể truy xét được." Nói xong, hắn hướng ánh mắt mang theo sự khẩn cầu về phía Cung Vũ Ninh: "Anh cũng là con của dì, con của chúng ta cũng sẽ ở bên dì, là con cháu dưới gối dì."
Cung Vũ Ninh mím môi cười, tựa sát vào lòng hắn, gật đầu: "Ừm! Đúng vậy, con của chúng ta chính là cháu của dì."
Hạ Lăng Sơ vừa cảm kích vừa mừng rỡ, hắn cúi người xuống, hôn lên trán cô: "Chúng ta chuẩn bị một chút đi! Đi mua tranh xong thì về gặp ba mẹ em."
"Được thôi!" Cung Vũ Ninh cũng rất muốn nói tình yêu này cho ba mẹ, sau đó sẽ lên kế hoạch cho tương lai của bọn họ.
Vì để gặp Thượng Quan Thần Húc, Cổ Hạo đã đặt chuyến bay sớm nhất, tới nước X cũng chưa tới năm giờ đồng hồ, vừa khéo bảy rưỡi tối đã tới nơi rồi.
Sân bay, khi Cổ Hạo đang kéo hành lý ra khỏi cửa, cậu liền nhìn thấy Thượng Quan Thần Húc đợi mình trong đám người, hai ánh mắt chạm nhau, trong phút chốc, Cộ Hạo kích động tới mức chẳng quan tâm gì tới hành lý nữa, mau chóng xông tới bạn trai mình.
Thượng Quan Thần Húc ôm chặt lấy cậu, hai người không quan tâm tới ánh mắt của người ngoài, cứ vậy mà ôm chặt nhau.
Cổ Duyệt ở đằng sau kéo valy của em trai, nhìn đôi trai đang ôm chặt nhau, cô thở ra một hơi, đi sang một bên, giả bộ không quen cặp tình nhân này.
Thượng Quan Thần Húc cầm lấy tay Cổ Hạo, có chút vội vàng nói: "ŧıểυ Hạo, về nhà với anh?"
"Hả? Về nhà á?" Cổ Hạo kinh hoảng không thôi.
Ánh mắt của Thượng Quan Thần Húc kiên định mà nghiêm túc: "Đúng vậy, về nhà gặp mẹ anh nhé."
Cổ Duyệt ở đằng sau nghe thấy liền kinh ngạc nói: "Này, Thượng Quan Thần Húc, cậu nghĩ kĩ rồi hả, cậu thật sự muốn giới thiệu em trai tôi cho mẹ cậu sao?"
"Đã nghĩ kĩ rồi." Thượng Quan Thần Húc gật đầu: "Chị Cổ Duyệt, em sẽ để bạn đưa chị về khách sạn."
"Không cần đâu, Vũ Ninh tới đón tôi rồi, hai người đi đi!" Cổ Duyệt vừa nhìn điện thoại liền thấy Vũ Ninh đang trên đường đi, sắp tới sân bay rồi.
"Được, chị, chị gọi cho chị Vũ Ninh đi! Bọn em đi trước đây!" Cổ Hạo cũng đột nhiên dũng cảm lên hẳn.
Dù kết quả có thế nào đi chăng nữa, cậu sẽ ở bên tiếp nhận cùng anh.
Khi Thượng Quan Thần Húc đưa Cổ Hạo đi được mười mấy phút, Cung Vũ Ninh đã tới nơi.
"ŧıểυ Duyệt, xin lỗi nhé, để cậu đợi lâu rồi, tắc đường quá."
"Không sao, tớ cũng mới xuống máy bay thôi!"
"Ơ! Em cậu đâu?" Cung Vũ Ninh chỉ thấy mình cô.
"ŧıểυ Hạo đi với Thượng Quan Thần Húc rồi, Thượng Quan Thần Húc quyết định giới thiệu cho mẹ tối nay."
"Cái gì? Tối nay sao?" Cung Vũ Ninh giật mình.
"Đúng vậy đó! Tớ cũng hết cả hồn, nhưng ngăn không nổi hai người họ." Cổ Duyệt bất đắc dĩ nói.
"ŧıểυ Duyệt, đi thôi, chúng ta phải tới nhà Thượng Quan."
"Tại sao?"
"Vì tới lo dì Phan sẽ không tiếp nhận nổi, Thượng Quan Thần Húc vội vàng quá." Nói xong, Cung Vũ Ninh gọi ngay cho Hạ Lăng Sơ.
"Alo! Vũ Ninh, đón được bạn em chưa?" Hạ Lăng Sơ ở đầu dây bên kia hỏi.
"Vừa rồi Thượng Quan Thần Húc đã đưa ŧıểυ Hạo đi rồi, nói là muốn giới thiệu cho mẹ tối nay. Em với ŧıểυ Duyệt đang tới nhà dì anh, anh cũng mau qua đi! Đừng để xảy ra chuyện gì."
Ở bên kia, Hạ Lăng Sơ cũng giật mình: "Được, anh sẽ mau chóng qua đó ngay."