Thượng Quan Ngưng Mạn vội vàng đi từ trong phòng ra, cô nhìn thấy Hạ Lăng Sơ ngồi ở sô pha dưới trong đại sảnh đang suy nghĩ gì đó, trong lòng cô rất vui mừng nên đi tới ngồi đối diện với anh.
"Anh Lăng Sơ, sao anh lại tới đây?"
"Anh nghe dì nói là ba mẹ ruột của em xuất hiện nên anh tới xem thử." Ánh mắt Hạ Lăng Sơ đặc biệt lạnh lùng.
Thượng Quan Ngưng Mạn tỏ tình với anh khiến anh thậm chí còn thu lại cả tình cảm anh em với cô, anh sẽ không cho Thượng Quan Ngưng Mạn có thêm bất kỳ hiểu nhầm nào nữa, cho dù chỉ là một ánh mắt.
Thượng Quan Ngưng Mạn lập tức hoảng sợ và cắn môi nói: "Anh Lăng Sơ, bọn họ căn bản không xứng làm ba mẹ của em, trước kia bọn họ bỏ rơi em, tới bây giờ mới đến tìm em, em không muốn nhận bọn họ đâu!"
"Ngưng Mạn, tại sao bọn họ lại không xứng làm ba mẹ của em? Nếu như bọn họ không có sinh ra em thì em căn bản sẽ không có mặt ở trên thế giới này." Hạ Lăng Sơ lạnh lùng nói.
"Đúng là bọn họ đã sinh ra em nhưng cũng đã bỏ em lại, bây giờ em được mẹ nhận nuôi thì cả đời này nɠɵạı trừ ở bên cạnh mẹ ra, em sẽ không đi đâu cả." Thượng Quan Ngưng Mạn đã quyết định rồi, không quan tâm ba mẹ ruột gì đó tới cửa, cô sẽ chỉ ở lại nhà Thượng Quan.
"Ngưng Mạn, con có thể ở lại bên cạnh mẹ, nhưng bọn họ đi đường xa đến thăm con thì con cũng không thể tổn thương bọn họ như vậy được, ngày mai mẹ sẽ dẫn con đi ăn cơm cùng bọn họ!" Phan Lệ khuyên nhủ.
Ánh mắt Thượng Quan Ngưng Mạn rõ ràng không muốn.
Đúng lúc này, điện thoại di động của Phan Lệ đổ chuông, bà cầm lên xem rồi ngẩn người ra, nhưng bà vẫn nhận nghe. "Alo, dì Liễu à, dì có chuyện gì sao?"
"ŧıểυ Lệ à! Hôm nay là ngày giỗ của ba con, dì muốn mời mọi người về nhà ăn bữa cơm, tối nay con có rảnh không?"
"Đúng rồi, hôm nay là ngày giỗ của ba, được rồi, con sẽ dẫn theo mấy đứa Thần Húc và Lăng Sơ cùng đi."
"Được! Vậy dì và Lê Hân sẽ ở trong nhà chờ mọi người." Đầu kia vang lên giọng người phụ nữ đầy dịu dàng và chất phác.
Phan Lệ xoay người nhìn về phía Hạ Lăng Sơ. "Lăng Sơ, bà hai cháu gọi mọi người qua ăn cơm, cháu xem dẫn Vũ Ninh đi cùng!"
Hạ Lăng Sơ gật đầu và nói. “Vâng, để cháu đi đón cô ấy luôn."
Hạ Lăng Sơ nói xong thì muốn đứng dậy đi luôn, Thượng Quan Ngưng Mạn không nỡ, lập tức nhìn anh nói. "Anh Lăng Sơ, bây giờ còn sớm, anh có thể ngồi lại thêm một lát đã."
"Không cần." Hạ Lăng Sơ không hề quay đầu mà rời đi.
Sự mất mát bao phủ lấy đôi mắt của Thượng Quan Ngưng Mạn, Phan Lệ nhìn thấy vậy thì đi tới và gõ một cái vào đầu cô. "Mẹ đã nói với con mấy lần rồi, tình cảm giữa Lăng Sơ và con chẳng qua chỉ là tình anh em, con còn nhung nhớ cái gì?"
"Mẹ, con và anh Lăng Sơ lại không có quan hệ máu mủ, tương lai chúng con có kết hôn rồi sinh con cũng là bình thường mà." Thượng Quan Ngưng Mạn bĩu môi nói.
"Con ăn nói càng ngày càng không có quy củ gì cả." Phan Lệ buồn bực trừng mắt với cô. "Con về phòng trang điểm và thay đồ đi, tối nay con đi với mẹ tới nhà bà hai ăn cơm."
Tâm trạng của Thượng Quan Ngưng Mạn vẫn rất tốt, trong nhà bà hai có cậu út làm phó tổng thống đấy.
"Con mặc như vậy có gì khó coi chứ? Con không thay đâu." Thượng Quan Ngưng Mạn nhìn lại những trang phục hàng hiệu trên người mình, mặc như vậy còn thay làm gì chứ?
"Con đấy! Hôm nay là ngày giỗ của ông nɠɵạı nên con cũng phải tôn trọng một chút chứ?" Phan Lệ không có cách nào nói được cô nên đành phải gọi điện thoại cho con trai, Thượng Quan Thần Húc cũng hứa sẽ trở về.
Khi Hạ Lăng Sơ tới biệt thự thì nghe thấy trong hàng lang bên cạnh biệt thự có tiếng nhạc vọng tới, anh bước vào trong vườn hoa lại nhìn thấy Cung Vũ Ninh ngồi luyện yoga ở chỗ đó, cô mặc trang phục yoga màu hồng nhạt và lộ ra dáng vẻ uyển chuyển tao nhã. Anh rất yêu thích dáng vẻ của cô lúc này
Cung Vũ Ninh cảm giác được anh trở về nên làm một động tác thu chân và quay đầu nhìn anh. "Tại sao anh không gọi em?"
"Anh không dám quấy rầy em thôi." Hạ Lăng Sơ bước nhanh qua, trong mắt ánh lên vẻ tươi cười.
"Sao anh về sớm vậy?" Cung Vũ Ninh hơi nhướng mày hỏi.
"Em còn nhớ rõ cậu anh trong bữa tiệc lần trước không?"
"Chính là phó tổng thống của nước anh à?"
"Đúng, hôm nay là ngày giỗ ông nɠɵạı nên mẹ của cậu cũng là bà hai của anh bảo đi qua ăn cơm, anh muốn dẫn em đi cùng."
Trong lòng Cung Vũ Ninh cảm thấy thật ngọt ngào, anh làm vậy chính là xem cô như người nhà, cô gật đầu và nói. "Được, anh chờ em về phòng thay đồ đã."
"Cũng không cần vội, tới năm giờ chúng ta xuất phát là được, em cứ nghỉ ngơi một lát đã."
"Vâng!" Cung Vũ Ninh đi chân trần tới bên cạnh anh rồi đưa tay lên đo với anh. Đỉnh đầu cô chỉ ngang với cổ anh, cô không nhịn được lại mỉm cười ôm cổ anh, Hạ Lăng Sơ nhìn hành vi đáng yêu của cô thì kéo cô lại và bế cô lên như bế công chúa, để cho mặt cô ngang với anh, thậm chí là cao hơn anh một chút.
Cung Vũ Ninh mỉm cười ôm chặt lấy cổ anh, gương mặt cô cọ vào trên mặt anh rồi vùi đầu ở trên vai anh và ôm lấy anh như vậy.
Hạ Lăng Sơ cứ bế cô đi vào trong đại sảnh rồi nhẹ nhàng ấn cô xuống chiếc ghế sô pha rộng rãi, đôi chân nhỏ nhắn của Cung Vũ Ninh vốn theo bản năng mà quấn lấy thắt lưng của anh.
Trong nháy mắt, tư thế này trở nên mập mờ khác thường.
Hơi thở của hai người cũng dần dần trở nên gấp gáp. Cung Vũ Ninh vẫn ôm cổ anh, hai gương mặt dán sát vào nhau.
Trong thời điểm này, thật sự Hạ Lăng Sơ không còn giữ được lý trí, anh chỉ có thể tuân theo khát vọng trong lòng mình và làm chuyện mà anh muốn làm.
Hôn cô.
Trong nụ hôn cuồng nhiệt đó, Cung Vũ Ninh cũng bị lạc mất phương hướng mà bám thật chặt lấy vai anh, cô từng này tuổi có hành vi thân thiết cũng là chuyện rất bình thường.
Yêu một người lại không phải là muốn xích lại gần người đó, càng hiểu rõ người đó hơn sao?
Nụ hôn trên ghế sa lon này đã thiếu chút nữa lại đốt lên một ngọn lửa mãnh liệt không khống chế được, nhưng cuối cùng vẫn là một tia lý trí của Hạ Lăng Sơ kéo lại.
Cung Vũ Ninh xấu hổ vùi đầu ở trong lồng ngực của anh và thở hổn hển, cô cảm thấy hơi khó chịu.
Hạ Lăng Sơ hôn nhẹ lên mái tóc của cô, giọng khàn khàn nói: "Vũ Ninh, trước khi được nhà em đồng ý, anh không thể..."
Anh không cần phải nói hết những lời sau đó thì Cung Vũ Ninh cũng hiểu, hắn là đang tôn trọng cô, bảo vệ cô.
Chỉ có yêu một người, vị trí của người đó trong lòng anh đủ quan trọng thì ở thời điểm như vậy, lý trí mới có khả năng kéo lại được.
Bằng không, vừa rồi trong lúc ý loạn tình mê, tình cảm dâng trào mãnh liệt, đổi thành người đàn ông khác thì thật sự không chắc có thể dừng lại được đâu.
Cung Vũ Ninh vùi đầu ở trong ngực anh một lúc lâu, gương mặt đỏ ửng của cô mới ngẩng lên. "Có phải đã sắp đến giờ rồi không?"
Hạ Lăng Sơ liếc mắt nhìn đồng hồ. Đúng là sắp đến năm giờ rồi. Anh ngồi dậy và đưa tay về phía cô, Cung Vũ Ninh nắm bàn tay anh và được anh kéo từ trên ghế sô pha lên.
"Em đi thay quần áo đây." Cung Vũ Ninh mím môi và không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
Nụ hôn anh vừa rồi quá cuồng nhiệt làm cô lần đầu tiên cảm giác được sự nguy hiểm của một người đàn ông.
"Anh sẽ chờ em." Hạ Lăng Sơ khẽ trả lời.
Khoảng năm giờ, Hạ Lăng Sơ lái xe ra khỏi sân và lao thẳng đến nhà của ông nɠɵạı, một nơi mà anh đã lâu không tới. Ông nɠɵạı qua đời đến nay cũng đã sáu năm, nhưng bởi vì sau khi bà nɠɵạı qua đời, người vợ ông cưới sau đặc biệt chăm sóc bọn họ, cho nên tình cảm của mọi người cũng không tệ.