Hạ Hải Dật ra khỏi nhà họ Hạ. Điều đầu tiên anh ta làm là đi tìm Tống Dung Dung. Trong lòng anh ta nóng như lửa đốt, không ngờ ông nội mình không coi trọng mình, bày ra trò thi đấu này là chỉ để cho anh và bố anh ta không còn gì để nói.
Tận mắt thấy vị trí đứng đầu gia tộc bị trao cho Hạ Lăng Sơ.
Hạ Hải Dật cũng biết, bản thân mình kém Hạ Lăng Sơ rất nhiều trong thương trường. Thế nhưng trên thế giới này, chẳng ai nghĩ là mình kém hơn người khác cả.
Cho dù cả gia nghiệp nhà họ Hạ giao cho anh ta, thì anh ta cũng sẽ giữ vững nó và hoàn thành tốt công việc.
Tống Dung Dung nhận được điện thoại của Hạ Hải Dật. Cô ngồi trong biệt thự, mặc một bộ váy đỏ gợi cảm đợi anh ta. Tống Dung Dung trước khi tiếp cận Hạ Lăng Sơ, cô vẫn không dám đắc tội chàng thiếu gia Hạ Hải Dật này.
Hạ Hải Dật đẩy người bước vào rồi sau đó đóng chặt. “Sao thế? Ai lại chọc tức anh thế?” Tống Dung Dung đứng trước mặt, ôm cổ anh ta, hôn lên má anh.
“Ngoài Hạ Lăng Sơ thì con ai được nữa?” Hạ Hải Dật nghiến răng nói.
“Anh ta làm gì anh?”
“Hừ! Hạ Lăng Sơ rõ ràng chỉ là thằng ăn hại. Thế mà không biết hắn dùng thủ đoạn gì trước mặt ông mà lại đá anh ra khỏi cuộc chơi.”
“Chẳng phải chúng ta có cách trị anh ta sao? Chỉ cần em...”
“Không cần, chiêu này cũng không có tác dụng.”
Trong lòng Tống Dung Dung thấy giật mình, “Hải Dật, ý của anh là, em không cần tiếp cận Hạ Lăng Sơ nữa?”
“Chỉ là em không cần lên giường với hắn. Thế nhưng khi em ở bên hắn sẽ có tác đụng khác.” Hạ Hải Dật đưa tay véo má cô, “Em xinh đẹp như thế này, sao anh có thể dâng em cho thằng khác.”
Sắc mặt Tống Dung Dung biến đổi, cô không ngờ, kế hoạch của mình lại tan thành mây khói.
“Không, Hải Dật. Em tin là em sẽ lấy được cảnh quay với hắn.” Tống Dung Dung vẫn muốn thực hiện theo kế hoạch cũ.
“Điều anh muốn không phải là chứng cứ đời tư, mà lài mạng sống của hắn.” Ánh mắt của Hạ Hải Dật lộ ra vẻ tàn độc.
Tống Dung Dung giật nảy mình, đến nỗi không dám tin những gì mình đang nghe, “Hải Dật, anh nói gì vậy?”
“Anh muốn tính mạng của Hạ Lăng Sơ. Dung Dung, Anh cần em nắm bắt hành tung của nó. Tốt nhất, khi anh bố trí xong kế hoạch giết nó, thì em dụ nó tới.”
“Em... Em quyến rũ hắn ta thế nào. Liệu anh ta có đi không?”
“Lẽ nào Hạ Lăng Sơ không có người mà hắn quan tâm hay sao? Nó có một người dì. Thế nhưng người đó là người trong hoàng gia, không thể tùy tiện được.” Hạ Hải Dật cũng tính đến chuyện này.
Tống Dung Dung chợt nghĩ tới cô gái gặp ở triển lãm tranh. Nếu Hạ Hải Dật có thể loại bỏ cô gái này ra khỏi cuộc sống của Hạ Lăng Sơ, thì cô sẽ không còn trở ngại nào để quyến rũ anh ta.
“Hải Dật, Hạ Lăng Sơ có nhược điểm. Anh ta rất quan tâm tới 1 cô gái.”
“Cái gì? Hạ Lăng Sơ thích một cô gái ư?” Hạ Hải Dật ngạc nhiên. Vì trong hai năm qua, anh ta luôn giám sát Hạ Lăng Sơ, không hề biết rằng Hạ Lăng Sơ lại thích một cô gái.
“Bạn gái mới của anh ta. Em từng gặp ở triển lãm tranh. Cô này là một họa sỹ. Hạ Lăng Sơ coi cô ấy như là bảo bối.” Trong lời nói của Tống Dung Dung có một chút độ kỵ.
Thế nhưng lúc này Hạ Hải Dật rất vui vì thông tin đó, nên không để ý tới.
“Em chắc chứ?” Hạ Hải Dật hỏi để xác nhận.
“Chắc chắn, anh muốn đối phó với Hạ Lăng Sơ, phải ra tay với cô này trước. Đó là cơ hội tốt nhất.” trong giọng nói của Tống Dung Dung cũng đầy sự tàn nhẫn.
“Anh cứ nghĩ Hạ Lăng Sơ không quan tâm tới đàn bà. Chẳng ngờ trong thời gian ngắn như thế mà đã thích một cô gái. Rất tốt, anh sẽ lợi dụng điều này.” Hạ Hải Dật nắm được thông tin này như nắm được yết hầu của Hạ Lăng Sơ.
“Cô gái đó tên là gì? Em biết thế nào về cô ta?”
“Cô ta tên là Cung Vũ Ninh, là một họa sỹ. Còn những thứ khác em không rõ lắm.”
“Cung Vũ Ninh?” Hạ Hải Dật đọc tên này thấy rất dễ nghe.
Bình thường Hạ Hải Dật rất thích tụ tập bàn bè rượu chè. Nếu anh ta chịu khó tham gia các buổi gặp gỡ doanh nhân, nghe thêm một ít tin tức, chắc chắn sẽ biết tới gia tộc nhà họ Cung trong giới kinh doanh,
Hạ Hải Dật cầm điện thoại, gọi điện cho trợ thủ ra lệnh, “Kiểm tra cho tôi một người tên là Cung Vũ Ninh. Xem cô ta ở khách sạn nào.”
Dặn dò xong, Hạ Hải Dật nghĩ, người con gái mà Hạ Lăng Sơ thích chắc chắn không ở khách sạn tầm thường, mà chắc chắn là khách sạn 5 sao.
Hạ Hải Dật cười nhạt. Bây giờ hắn có thể bắt đầu ra tay với Hạ Lăng Sơ rồi.
Tới lúc đó, sẽ khiến cho Hạ Lăng Sơ hối hận. Nắm được cô gái này, ép Hạ Lăng Sơ nhường lại vị trí lãnh đa͙σ gia tộc cho hắn.
Cuối giờ chiều.
Trong khách sạn của Cung Vũ Ninh, Hạ Lăng Sơ đặt bữa tối ngay tại khách sạn đó.
Trong phòng, không khí xung quanh vô cùng lãng mạn. Hạ Lăng Sơ nhìn Cung Vũ Ninh với ánh mắt dịu dàng.
Cung Vũ Ninh đánh son đỏ, bên cạnh ly rượu vang đỏ, khiến người đàn ông dối diện thấy rạo rực trong lòng.
“Vũ Ninh, em có nhớ cha mẹ em không?”Hạ Lăng Sơ cười hỏi.
“Nhớ chứ? Có chuyện gì thế? Anh định tiễn em đi đấy hả?” Cung Vũ Ninh nhìn anh nói.
Hạ Lăng Sơ lập tức giật mình, lắc đầu nói, “anh không có ý đó.”
“Em mới vừa tới đất nước của anh, dự định đi thăm thú phong cảnh. Nên trước mắt em sẽ ở đây.” Cung Vũ Ninh nhìn anh và cười. “Nếu anh có thời gian có thể đi cùng em. Nếu không có thời gian, thì em sẽ đi một mình.”
“Anh sẽ đi cùng em.” Hạ Lăng Sơ trả lời mà không hề do dự.
“Vậy thì em cho anh thời gian để sắp xếp công việc. Cũng không vội gì, anh sắp xếp xong thì nói với em.” Cung Vũ Ninh nhìn anh nói.
Trái tim của Hạ Lăng Sơ đột nhiên mềm yếu. Cô gái này làm chuyện gì cũng đều nghĩ cho người khác trước.
“Được, sắp xếp xong, anh sẽ đi cùng em.” Hạ Lăng Sơ gật đầu.
Ăn tối xong hai người đi dạo trên một con đường ven hồ. Hai người dắt tay nhau, dưới ánh đèn rực rỡ như những vì sao, không khí rất dễ chịu.
Khu vực này là khu nghỉ ngơi của khách trong khách sạn. Vì thế không cho người ngoài vào. Ánh đèn chiếu rực rỡ, bên hồ còn có một cây cầu gỗ. Dưới ánh trắng sáng, nước hồ lóng lánh đẹp vô cùng.
Cung Vũ Ninh bước lên trên cầu, đứng giữa hồ nước, tay vịn lan can nhìn ánh sáng dưới hồ.
Với Hạ Lăng Sơ, đây là cảnh đẹp nhất, không phải là cảnh sắc về đêm mà là cô gái trước mặt anh.