Hạ Lăng Sơ thở phào nhẹ nhõm, anh không muốn Cung Vũ Ninh có bất kì sự hiểu lầm nào về anh, khi nãy Tống Dung Dung chạm qua đây, anh thực sự không để ý đến cô ta, đương nhiên, trong tình cảnh cấp bách đó, nếu anh không giang tay ra đỡ, thì cô ta sẽ té ngã rất ngượng ngùng, đương nhiên, cho dù lúc nãy người đụng phải anh là Tống Dung Dung, hoặc là người lạ nào khác, thì anh cũng sẽ tiện tay đỡ lấy thôi.
Cung Vũ Ninh tuy cười đùa rằng mình đã ghen tuông, nhưng chưa bao giờ anh cảm thấy căng thẳng như lúc này.
Nhìn đồng hồ sắp sửa chỉ sang mười một giờ rưỡi, bữa cơm trưa đã đến, có buffet trong buổi triển lãm tranh, nhưng mà, Hạ Lăng Sơ đặt sẵn một nhà hàng gần đây, mời Cổ Duyệt, Andrew cùng qua đó dùng bữa, Phan Lệ đã đi họp mặt với bạn bè thân thiết của bà rồi, Thượng Quan Ngưng Mạn cũng đi theo bà.
Hạ Lăng Sơ và Cung Vũ Ninh đợi họ ở trước cửa, Andrew tinh thần sảng khoái bước đến, chẳng bao lâu Cổ Duyệt cũng có mặt, chỉ là, sau lưng Cổ Duyệt, còn có một người, Nhiếp Quân Cố.
Hạ Lăng Sơ sững người, đi lên chào hỏi, “Quân Cố, cậu cũng đến à, cùng nhau đi ăn cơm.”
Nhiếp Quân Cố đương nhiên rất vui lòng, anh nói với Cung Vũ Ninh, “Triển lãm tranh ở đây có bán không? Tôi có thích một bức tranh.”
“Có, chỉ là phải đợi tour triển lãm kết thúc, mới trở về nước M tiến hành bán đấu giá.” Cung Vũ Ninh cười nói.
“Được, khi đó tôi nhất định sẽ có mặt để mua nó về.”
Đáy mắt Hạ Lăng Sơ lóe lên ý cười, đến lúc đó anh cũng sẽ có mặt, chỉ cần là tranh của cô vẽ, anh đều mua về treo trong nhà, đương nhiên bây giờ anh sẽ không nói cho cô biết đâu.
Trong nhà hàng, có ba người đàn ông đang trò chuyện rôm rả, bầu không khí không tệ lắm, tuổi tác của họ đều cỡ cỡ nhau, chủ đề nói chuyện hơi bị nhiều, Cung Vũ Ninh và Cổ Duyệt hai người vừa ăn, vừa xen vào câu chuyện, hai người thật sự rất đói.
Dùng cơm xong, điện thoại của Hạ Lăng Sơ reo lên, anh lướt nhìn, thấp giọng bắt máy, “Alo.”
“Hạ tổng, chúng tôi tìm được tung tích của thiếu gia Thượng Quan rồi, hiện giờ anh ta đang ở nhà của người bạn tốt của mình, ở một căn biệt thự trên núi.” Đầu dây bên kia, cấp dưới của anh đang báo cáo.
“Được, gửi địa chỉ qua đây.” Hạ Lăng Sơ mệnh lệnh một câu liền cúp máy.
Cổ Duyệt lập tức nhạy cảm nhận ra sự việc có liên quan đến em trai mình, cô hỏi Hạ Lăng Sơ, “Hạ tiên sinh, tìm được em họ anh và em trai tôi rồi đúng không ạ?”
“Tìm được rồi, bọn họ đang ở một biệt thự trên núi.”
“Có thể gửi địa chỉ cho tôi không, tôi muốn đi tìm em trai tôi.” Cổ Duyệt thành tâm khẩn cầu.
“Đương nhiên có thể, tôi cũng cần phải đi tìm em họ nói chuyện đàng hoàng.” Hạ Lăng Sơ gật gật đầu, gửi địa chỉ cho Cung Vũ Ninh, “Vũ Ninh, anh gửi địa chỉ qua cho em.”
Cung Vũ Ninh cầm điện thoại gửi qua cho Cổ Duyệt, sau đó, lo lắng hỏi, “ŧıểυ Duyệt, một lát cô phải qua đó tìm người sao?”
“Tôi phải đi gấp, lỡ như em trai tụi nó lại chạy mất, thì khó kiếm lắm.” Cổ Duyệt gật đầu.
“Vậy thì đi chung đi! Đến lúc đó người của ai thì người nấy dắt về.” Hạ Lăng Sơ kiến nghị.
“Được.” Cổ Duyệt đồng ý.
“Nghe có vẻ thú vị, tôi cũng tham gia.” Nhiếp Quân Cố giơ tay.
Cổ Duyệt quay đầu nhìn anh, “Anh lại muốn quậy gì đây?”
“Trò chơi bắt người, chơi rất vui chẳng phải sao? Có cần tôi phụ giúp một tay bắt em trai cô không? Sức tay của tôi mạnh lắm.” Nhiếp Quân Cố nhếch mày nói với cô.
Cung Vũ Ninh cười phá lên, đề nghị với Cổ Duyệt, “Chủ ý này được đó, ŧıểυ Duyệt, cứ cho anh ta giúp đỡ đi!”
“Vậy tôi thì sao?” Andrew cảm giác bị bỏ rơi, anh cũng muốn thử.
“Andrew, việc này anh không giúp được gì đâu, anh về khách sạn nghỉ ngơi đi!” Cung Vũ Ninh trấn an anh.
“Ừ! Vậy thì thôi!” Andrew chẳng sao lắc lắc vai.
Dùng cơm xong, hai cặp đi ra khỏi nhà hàng, Cung Vũ Ninh lên xe của Hạ Lăng Sơ, còn Cố Duyệt thì ngồi xe của Nhiếp Quân Cố, đi thẳng tới điểm đến.
Cái nơi mà Thượng Quan Thần Húc và Cổ Hạo núp, cũng hơi hẻo lánh, cách xa thành thị khoảng một tiếng đồng hồ chạy trên đường cao tốc, may là, xe của hai người họ đều là xe xịn, lên cao tốc, liền chạy như con ngựa đứt dây cương, chạy thẳng đến đích.
Ở ghế lái phụ, Cung Vũ Ninh có chút lo lắng hỏi Hạ Lăng Sơ, “Anh cảm thấy em họ anh sẽ ngoan ngoãn theo anh về chứ?”
“Dù sao đi nữa, anh cũng phải nói chuyện đàng hoàng với nó.” Hạ Lăng Sơ xử lý vụ việc này, cũng có chút bất lực.
Cung Vũ Ninh trò chuyện với Phan Lệ, cảm thấy bà ta là một con người dịu dàng khoáng đạt, và những con người này luôn luôn, rất chú trọng những thứ truyền thống, nếu phát hiện con trai mình là người đồng tính, thật không biết bà ta sẽ tức giận đến cỡ nào.
Chiếc xe đua ở phía sau, Nhiếp Quân Cố đôi khi nhìn liếc cô gái đang ngắm nhìn thơ thẩn bên cửa sổ.
“Cô đang lo lắng gì vậy?” Nhiếp Quân Cố rất tò mò cô đang nghĩ gì.
“Không có gì.” Cổ Duyệt lắc lắc đầu.
“Em trai cô tôi đã gặp qua, trông rất giống cô.” Nhiếp Quân Cố hồi tưởng dung mạo của Cổ Hạo nói.
“Chúng tôi là thai long phụng, đương nhiên giống nhau rồi.” Cổ Duyệt đáp.
“Ủa! Vậy cô thích đàn bà hay đàn ông vậy?” Nhiếp Quân Cố lại tò mò hỏi tiếp.
Cổ Duyệt nghe xong, liếc thẳng mặt anh, rất kiên định trả lời, “Đàn ông.”
Nhiếp Quân Cố bị đôi mắt cô ghim lấy, trái tim nhảy bần bật, anh nhìn con đường phía trước, có vài giây trống rỗng đầu óc.
Anh đang bị sao vậy? Sao lại có cảm giác tim đập nhanh?
Cổ Duyệt trả lời xong, cắn cắn môi, có chút bực bội, không muốn nói chuyện nữa.
“Bây giờ cô có người đàn ông yêu thích chưa?” Nhiếp Quân Cố thám thính một câu.
“Anh dò hỏi cái này làm gì vậy?”
“Vậy là cô không có rồi.”
“Không có!”
“Không có vậy sao cô biết được mình thích đàn ông?” Nhiếp Quân Cố có chút đắc ý cười.
“Nhảm nhí.” Cổ Duyệt quay đầu nhìn ra cửa sổ bên ngoài, không muốn tiếp chuyện với anh ta nữa.
Nhiếp Quân Cố tự dưng cảm thấy tâm trạng tươi vui, nhanh như vậy đã thám thính được cô không có người đàn ông yêu thích, cô có chút ngây thơ rồi chăng!
Xuống đường cao tốc, còn lộ trình mười mấy phút, sẽ đến thánh địa du lịch, nơi đó có khu biệt thự riêng tư, ở đây, là nơi trốn chạy tốt nhất thoát khỏi thành thị ồn ào của người giàu có.
Chiếc xe của họ chạy vòng lượn theo đường cao tốc ven núi đi lên, trong lòng của Cung Vũ Ninh có chút căng thẳng, cô chỉ hi vọng lần này có thể khuyên hai người kia chia tay trong hòa bình.
Tốt nhất đừng có gây sự với nhau.
Căn biệt thự trên địa chỉ mà họ cầm, ở cách đó không xa, xa xa có thể nghe thấy tiếng động, giống như đang mở party, mở những bản nhạc giật gân.
Hạ Lăng Sơ nghe được âm thanh của những bài hát này, mày kiếm cau có, thói quen sống xa hoa của em họ, anh thật chướng mắt, từ nhỏ đến lớn, khiến dì của anh phiền lòng không ít.
Hai chiếc xe dừng ở trước cửa, do có cửa sắt can ra, họ không lái vào bên trong được.
“Vũ Ninh, em ở trên xe trước đi, đừng có xuống.” Hạ Lăng Sơ nói với cô.
“Vậy còn anh?”
“Anh và Quân Cố vào trong trước, hai người con gái ở bên ngoài đi.” Hạ Lăng Sơ nói.
Nhiếp Quân Cố đi đến, anh cũng đồng ý nói, “Được, chúng tôi vào đây, xem coi bên trong đang làm gì.”
Cổ Duyệt có chút sầu khổ, em trai càng lúc càng không nghe lời rồi, lần này, có ra sao đi chăng nữa, cũng phải dắt nó về nhà.