Không khí trên bàn ăn không tồi, khoảng một giờ, bốn người đã ăn no.
Hạ Lăng Sơ còn nhớ tới việc mua quà cho Cung Vũ Ninh, vì thế ăn xong cơm liền đi thang máy của nhà hàng ra cửa, anh nói với Cung Vũ Ninh: "Vũ Ninh, chúng ta đi một chuyến!"
Cổ Duyệt đương nhiên không muốn làm kỳ đà chen giữa, cô mỉm cười đẩy Cung Vũ Ninh: "Đi đi, mình về khách sạn đợi cậu."
"Vậy còn cậu thì sao, Quân Cố?" Hạ Lăng Sơ quay người nhìn anh em tốt của mình.
Mục đích Nhiếp Quân Cố tới đây chính là muốn trừng phạt Cổ Duyệt, bây giờ tình thế bất ngờ thay đổi, làm loạn kế hoạch ban đầu của anh, khiến anh không biết tiếp theo sau nên làm gì.
"Hay là hai người đi dạo phố, mình đưa vị Cổ ŧıểυ thư này về khách sạn!" Nhiếp Quân Cố vẫn muốn nói chuyện hẳn hoi với Cổ Duyệt về việc tối qua.
Cung Vũ Ninh bất giác lo lắng nhìn Cổ Duyệt, lẽ nào Nhiếp Quân Cố vẫn muốn tìm cô tính sổ.
Cổ Duyệt đột nhiên không sợ nữa, ban nãy khi ăn cơm cô cũng phát hiện ra, Nhiếp Quân Cố không phải loại người đại hung đại ác, vì thế chuyện tối qua cũng nên giải thích đôi điều.
Cô đã quyết định, muốn cô xin lỗi nhận lỗi cũng được.
"Được, để vị Nhiếp tiên sinh đây đưa mình về." Cổ Duyệt không có ý kiến gì.
Hạ Lăng sơ tin rằng bạn mình sẽ không làm khó dễ Cổ Duyệt, anh đưa mắt an ủi Cung Vũ Ninh, dắt tay cô nói: Chúng ta đi thôi! Gần đây có một con phố mua sắm rất sầm uất, chúng ta không lái xe, đi bộ qua thôi."
"Được thôi." Cung Vũ Ninh cũng đã ăn no, muốn đi cho tiêu cơm.
Hạ Lăng Sơ dắt tay Cung Vũ Ninh đi bộ, Cung Vũ Ninh quay đầu mỉm cười vẫy tay chào đôi nam nữ sau lưng, sau đó cùng Hạ Lăng Sơ đi về phía con phố mua sắm.
Nhiếp Quân Cố nhìn hai người rời đi, sắc mặt lập tức sa sầm nhìn Cổ Duyệt, hừ lạnh một tiếng nói: "Cho dù cô là bạn thân của Cung Vũ Ninh thì chuyện tối qua cũng không thể cho qua như vậy được."
Cổ Duyệt mỉm cười: "Tôi cũng không nói sẽ cho qua như thế! Anh nói xem anh muốn tôi làm gì? Tôi có thể xin lỗi bồi thường, cũng có thể bồi thường anh tổn thất tinh thần, tối qua là tôi đã sai, tôi thừa nhận."
Nhiếp Quân Cố không ngờ cô lại hiểu đa͙σ lý tới vậy, anh khẽ mỉm cười: "Tốt lắm, coi như cô cũng là người hiểu lí lẽ."
"Tôi đương nhiên là một người hiểu lí lẽ."
"Nhưng tối qua cô đâu phải là người như vậy." Nhiếp Quân Cố phản bác.
Cổ Duyệt hơi bối rối nói: "Tối qua anh cũng đâu phải là người hiểu lí lẽ? Tôi đã nói rồi, tôi không cố ý nhìn lén anh, tôi thực sự không biết đó là toilet nam."
Nhiếp Quân Cố nheo mắt, xác nhận: "Cô thực sự không phải cố tình?"
"Thực sự không phải, tối qua tôi đi tìm em trai tôi, tôi thấy có một người đàn ông giống em trai tối đi vào, tôi tưởng rằng đó là một phòng riêng liền xông vào tìm người, ai biết đó là toilet nam chứ!"
Cổ Duyệt nói xong, mặt bắt đầu đỏ dần, trong đầu xuất hiện những cảnh tượng không thể mô tả, cô không dám nhìn người đàn ông bên cạnh nữa.
Nhiếp Quân Cố còn nhớ, lúc đó có một người đàn ông đi vào gian bên cạnh.
"Được rồi, cho dù tôi tin cô không cố ý vậy thì cú đá sau đó, cô còn dám nói là mình không cố ý nữa không?" Nhiếp Quân Cố hỏi thêm một câu.
Cổ Duyệt rầu rĩ nhìn anh: "Khi đó tôi đâu quen biết anh, yêu cầu anh nêu ra thật biến thái, làm tôi sợ quá."
"Tôi đã nói gì?" Nhiếp Quân Cố nheo mắt hỏi lại, lúc đó anh rất giận, vì thế đã nói gì anh cũng không còn nhớ rõ nữa.
"Anh tự nghĩ đi." Cổ Duyệt mặt đỏ bừng.
Nhiếp Quân Cố liền ngẫm nghĩ lại, lập tức có một câu xông lên não, hình như anh có nói rằng cô nhìn anh tới đâu anh sẽ nhìn lại cô tới đó...
Nhiếp Quân Cố nhíu mày, lẽ nào vì câu này khiến cô đá anh một cú mạnh vậy sao?
"Sai lầm đã gây ra, tôi cũng không muốn trốn tránh trách nhiệm, anh nói đi, anh muốn tôi làm gì mới tha lỗi cho tôi?" Cổ Duyệt cắn chặt môi hồng nói, đồng thời ánh mắt cô cũng bất giác liếc qua chỗ anh bị thương, cúi đầu giọng nói lí nhí quan tâm hỏi: "Chỗ đó của anh không sao chứ."
Nhiếp Quân Cố chừng mắt nhìn cô: "Cô đá mạnh như vậy, trong lòng không đoán định được sao?"
Cổ Duyệt khi đó quá hoảng sợ muốn thoát khỏi anh, vì thế cú đá đó mạnh cỡ nào, cô cũng chỉ có thể nói là không hề nhẹ.
"Xin lỗi, hay là tới bệnh viện kiểm tra, tôi trả tiền viện phí." Cổ Duyệt cảm thấy việc này rất nghiêm trọng, nếu như làm anh bị thương ở đó, vậy thì chắc anh sẽ hận cô cả đời! Vì thế chữa trị là quan trọng nhất.
Nhiếp Quân Cố thấy cô thành khẩn nhận lỗi cũng coi như bớt giận một chút, anh mỉm cười nói: "Được thôI! Tôi cần cô làm hai việc, thứ nhất là xin lỗi tôi, thứ hai là bồi thường năm trăm nghìn usd tiền tổn hại tinh thần!"
Cổ Duyệt vừa nghe nói là năm trăm nghìn liền giật mình sợ hãi, có điều nhà cô không phải gia tộc quá giàu sang nhưng cũng có chút của cải, cô cắn răng nói: "Được, tôi đồng ý."
Nói xong, cô chuẩn bị thành tâm thành ý xin lỗi anh, Nhiếp Quân Cố lập tức nhíu mày.
"Xin lỗi cần phải có thành ý, cô cho rằng cô đứng ở giữa đường, tôi sẽ chấp nhận lời xin lỗi của cô sao?"
Cổ Duyệt sững người: "Vậy anh muốn tôi làm sao?"
"Cho cô ba ngày, đặt một nhà hàng cao cấp, mời tôi ăn cơm rồi xin lỗi, sau đó là bồi thường tổn hại tinh thần." Nhiếp Quân Cố nói.
Cổ Duyệt chớp mắt, người đàn ông này có cầu kỳ quá không vậy? Thôi được rồi, ai bảo cô là bên mắc lỗi chứ?
"Được thôi, vậy để tôi chuẩn bị xong rồi hẹn anh."
"Đưa điện thoại đây."
Cổ Duyệt nghĩ chắc anh muốn để lại số điện thoại liên hệ liền ngoan ngoãn lấy điện thoại ra, Nhiếp Quân Cố ấn một dãy số điện thoại của mình: "Lưu lại đi, cô đặt nhà hàng xong thì tìm tôi."
"Được thôi, tôi biết rồi, tạm biệt Nhiếp tiên sinh." Cổ Duyệt mỉm cười vẫy tay.
"Xe của tôi cũng ở trong khách sạn." Nhiếp Quân Cố bất giác nói một câu.
Cổ Duyệt hơi bối rối, hai người đứng trước đèn xanh đèn đỏ đợi đèn xanh cho người đi bộ.
Đèn xanh lóe sáng, hai người cùng bước về phía khách sạn đối diện.
Đúng lúc này một chiếc xe đạp điện vượt đèn đỏ chạy tới, sắp sửa đâm vào Cổ Duyệt, Nhiếp Quân Cố vội giơ tay kéo cô rời khỏi khu vực nguy hiểm, giận dữ nói với người đàn ông vượt đèn qua đường: "Không muốn sống nữa sao hả?"
Người đàn ông kia giật mình, vội vàng chạy mất.
Cổ Duyệt vẫn còn hoảng hốt nhìn anh: "Cám ơn."
"Đi đường phải nhìn đường chứ." Nhiếp Quân Cố sầm mặt, buông tay cô ra.
Cổ Duyệt lúc này nhìn trái rồi lại nhìn phải sau đó mới qua đường, khi tới cửa khách sạn thì thấy Nhiếp Quân Cố đi về phía gara, cô đi vào trong sảnh khách sạn.
Nhiếp Quân cố ngồi vào trong xe, rầu rĩ thở một hơi, nghĩ tới tối qua một bụng lửa giận, bây giờ chỉ còn lại rầu rĩ và thở dài.
Nếu như Cổ Duyệt không phải bạn thân của Cung Vũ Ninh, anh tuyệt đối sẽ không dễ dàng cho qua như vậy.
Nếu không tôn nghiêm và thể diện đàn ông của anh sẽ còn đâu nữa.