Chớp mắt đã đến lúc Cung Vũ Ninh phải xuất phát, sáng sớm, cô thu dọn rất nhiều hành lý, lúc mười rưỡi, vệ sĩ lái xe đưa cô tớ sân bay, lần này, Cung Vũ Ninh ngoan ngoãn ngồi trên máy bay tư nhân nhà họ Cung xuất nɠɵạı. Trong khoang máy bay rộng rãi, xa hoa chỉ có cô và bốn vệ sĩ được đem theo, nhưng bọn họ đều ngồi ở khoang sau để không làm phiền tới cô.
Tiếp viên giúp cô chuẩn bị sẵn điểm tâm và đồ uống đầy mỹ vị, Cung Vũ Ninh nhìn ra ngoài cửa sổ cảm thấy kẹo bông gòn tựa như những đám mây, tâm trạng vô cùng vui vẻ, nhưng trong lòng vẫn luôn căng thẳng bởi một suy nghĩ, cô sẽ xuất hiện trước mặt Hạ Lăng Sơ như thế nào đây?
Là đột nhiên đến công ty tìm hắn, hay là giả vờ trên đường vô tình gặp gỡ?
Đương nhiên, thứ cô muốn nhìn nhất, chính là biểu cảm của hắn, nhất định hắn sẽ rất ngạc nhiên đây!
Cung Vũ Ninh vừa nghĩ, cong môi cười, trong đầu sớm đã lên ý tưởng rất nhiều lần, thời gian triển lãm lần này, toàn bộ hành trình được đưa xuống, sẽ duy trì tầm một tháng, đến lúc đó, có thể cô sẽ ở lại đó lâu hơn. Dù thế nào đi nữa, cô rất kỳ vọng với chuyến du lịch lần này.
Trong văn phòng của tập đoàn Hạ Thị, Hạ Lăng Sơ từ phòng hội nghị bước ra, trợ lý ŧıểυ Tô đã đứng trước cửa đợi anh.
"Giám đốc Hạ, máy bay tư nhân của Cung ŧıểυ thư từ nước Z khởi hành, khoảng bốn giờ sau sẽ tới sân bay quốc tế nước ta, ngài có muốn đích thân đi đón cô ấy không?"
Đáy mắt Hạ Lăng Sơ hiện lên ý cười, híp mắt trầm tư vài giây,"Cô ấy đã muốn làm tôi ngạc nhiên, vậy không thể tùy ý mà cắt ngang ý tưởng này, nếu không sẽ khiến cô ấy cảm thấy thật vô vị."
"Vậy... vậy chúng ta không cần sắp xếp người đi đón đúng không?"
"Thời gian cụ thể tới là khi nào?"
"Hai giờ rưỡi."
"Thay tôi sắp xếp xe, tôi phải đi sân bay một chuyến."
"Giám đốc Hạ, ngài không phải nói không muốn phá hoại ý tưởng của cô ấy sao?"
Ánh mắt Hạ Lăng Sơ lóe lên một tia nhớ thương mãnh liệt,"Tôi có thể không gặp mặt cô ấy, nhưng mà, tôi muốn đưa cô ấy về khách sạn an toàn, cho dù chỉ là ở xa ngắm nhìn cô ấy, cũng xem như mãn nguyện rồi."
Tâm trạng hôm nay của Hạ Lăng Sơ, toàn bộ đều đặt trên người Cung Vũ Ninh, nếu như không cho anh gặp cô, chỉ sợ rằng anh thật sự sẽ nhịn không nổi, trước khi cô kịp đến tìm anh, thì anh đã chạy đến trước mặt cô rồi.
Đương nhiên, cô nhẫn nại lâu như vậy cũng không hề nói cho hắn, hắn cũng không muốn phá vỡ phần tâm tư này của cô.
Hạ Lăng Sơ nhìn qua đồng hồ, ban đầu hắn còn dự định xem qua chút tài liệu, nhưng mà giờ phút này, hắn hoàn toàn không có tâm trạng, có thể nói, khoảng thời gian từ giờ cho đến lúc tới sân bay, hắn đều sẽ dành lại chờ đợi sự xuất hiện của cô.
Hạ Lăng Sơ trở về phòng làm việc, ngồi trên sô pha, hắn lấy điện thoại, mở tệp ảnh ra xem, lật đến tấm ảnh lần trước chụp trộm cô trên du thuyền, trái tim của hắn tựa như quay trở lại khoảng thời gian tươi đẹp đó.
Còn có vài lần cùng cô tiếp xúc thân mật, hắn sống hai mươi bảy năm trên cuộc đời này, lần đầu tiên có một người con gái, mãnh liệt chiếm giữ lấy trái tim của hắn như vậy.
Cung Vũ Ninh ngắm cảnh sắc bầu trời cũng được mấy giờ đồng hồ, tiếp viên đi tới thông báo với cô, còn ba mươi phút nữa bắt đầu hạ cánh, tâm trạng của cô khó kìm được xúc động, yên tĩnh chờ máy bay hạ cánh xuống đất nước của anh.
Hành lang bên ngoài của sân bay, một con xe màu đen Toyota Pura gầm thấp dừng lại, ŧıểυ Tô ngồi ở vị trí người lái, có chút bất đắc dĩ nhìn thiếu gia ngồi ghế bên cạnh.
Anh thật sự không ngờ tới, thiếu gia cứ như vậy lấy xe của anh đến đây nhìn lén! Nhưng mà suy cho cùng, mấy chiếc xe của thiếu gia, lái cái nào đi cũng đều khiến mọi người chú ý, lái xe của anh thật sự là một lựa chọn đúng đắn.
"Giám đốc Hạ, ngài có muốn uống chút gì không? Tôi xuống xe mua cho ngài." ŧıểυ Tô nhìn qua thời gian, còn hai mươi phút nữa máy bay mới hạ cánh.
Hạ Lăng Sơ cũng nhìn đồng hồ,"Cho tôi một cốc cà phê."
"Được! Ngài đợi một chút." ŧıểυ Tô nhanh chóng đẩy cửa xe bước xuống, đi mua cà phê giúp hắn.
Ánh mắt Hạ Lăng Sơ, nhìn chằm chằm vào lối ra dành cho khách quý, trước khi hắn đến đây, có ba chiếc xe hơi màu đen xa hoa chiếm giữ làn xe ở phía trước hành lang, hắn có một dự cảm, đây chính là xe mà nhà họ Cung sắp xếp tiếp đón Cung Vũ Ninh.
Sản nghiệp của nhà họ Cung phân bố toàn cầu, dường như tất cả các nước phát triển, đều có đất đai sản nghiệp nhà họ, cho dù là đất nước này, cũng có công ty truyền thông cỡ lớn do gia tộc bọn họ đầu tư.
Ánh mắt Hạ Lăng Sơ chăm chú nhìn cổng vào, thi thoảng lại cúi đầu nhìn đồng hồ, cảm giác cơ tim căng cứng lại, chờ đợi, kỳ vọng, bóng dáng đã rất lâu rồi không xuất hiện trong tầm mắt hắn.
ŧıểυ Tô lập tức cầm hai cốc cà phê được đóng gói đem về, ngồi vào vị trí người lái, thực ra ŧıểυ Tô ba năm nay làm trợ lý dưới tay Hạ Lăng Sơ, anh cũng rất tò mò về cô gái mà cậu chủ thích.
Rốt cuộc là cô gái như thế nào mới có thể khiến cậu chủ thích đến độ như vậy?
Chiếc máy bay tư nhân xa hoa vững vàng dừng trên đường băng của sân bay quốc tế, được đưa tới con đường dành cho khách quý gần nhất, Cung Vũ Ninh một thân quần dài màu vàng thẫm, trên người là chiếc áo cộc tay, tóc dài mềm mại che trước ngực, theo cô bước xuống, tung bay về phía sau, tựa như tiên nữ với sắc đẹp thoát tục.
Ngồi trên chiếc xe sang trọng chuyên đưa đón khách quý được chở đến cửa thông hành, Cung Vũ Ninh dưới sự vây quanh của bốn vệ sĩ, cất bước đi ra, dưới sự bảo vệ của bốn vệ sĩ dũng mãnh cao lớn, làm nền tôn lên bóng dáng Cung Vũ Ninh đặc biệt nhỏ nhắn mê người, đồng thời, trên người cô phát ra khí chất quý tộc tao nhã, lộ ra trong từng cái nhăn mày và nụ cười.
Xe của ŧıểυ Tô ở phía sau ba con xe hơi kia, vì để chiếm lấy vị trí này anh còn phải thương lượng một hồi với hai tài xế phía trước đấy!
Tâm trạng Hạ Lăng Sơ không khỏi có chút nôn nóng, hắn nhìn qua thời gian biểu thị máy bay của cô đã đến nơi rồi, nhưng vì sao cô vẫn chưa đi ra?
Thế mà, ngay tại lúc này, hắn nhìn thấy đầu tiên là nhân viên công tác xuất hiện, ngay sau đó, thân ảnh khiến hắn ngày nhớ đêm mong bất ngờ không kịp phòng bị cứ thế hiện ra trong tầm mắt của hắn.
Ánh mắt hắn chăm chú dán lên thân ảnh đó, một giây cũng không muốn rời đi, ngay cả chớp mắt cũng thấy lãng phí thời gian.
Có nhân viên công tác giúp Cung Vũ Ninh mở cửa xe, cô lễ phép gật đầu mỉm cười, nụ cười ngọt ngào ấy, quả thực khiến cho Hạ Lăng Sơ cảm thấy đố kị.
Không biết nhân viên công tác đó phúc khí từ đâu tới, cứ thế khiến cô dâng tặng nụ cười xinh đẹp đến như vậy?
ŧıểυ Tô ngồi bên cạnh cũng có chút trợn mắt, chỉ với mười mấy giây ngắn ngủi, với sự lưu lại của Cung Vũ Ninh, nụ cười, ngay cả khí chất được tỏa ra trên người cô, trực tiếp chinh phục được ánh mắt của hắn.
Cô gái đó thật xinh đẹp, cô ấy là công chúa sao?
Hắn đột nhiên hiểu được tại sao thiếu gia nhà mình lại say mê như vậy, hơn nữa còn vô cùng thoải mái đồng ý đầu tư vào triển lãm tranh, thì ra thiếu gia mới là người cần phải tận lực theo đuổi!
"Thiếu gia, có cần bám theo đoàn xe kia không?" ŧıểυ Tô trông thấy đoàn xe chuẩn bị đi.
"Bám theo, duy trì khoảng cách, đừng để bị phát hiện." Hạ Lăng Sơ trầm thấp ra lệnh.