Trong căn phòng vắng lặng, chỉ cảm nhận được hơi thở nhẹ và đều đặn của Cung Vũ Ninh, ánh mắt của Hạ Lăng Sơ dường như cũng bị ảnh hưởng bởi bầu không khí yên ắng này nên cảm thấy vô cùng buồn ngủ, dù gì thì bây giờ cũng đã là hai giờ sang rồi.
Anh gập sách lại rồi đứng lên, anh bước tới bên giường rồi khẽ ngồi xuống, dưới ánh đèn, khuôn mặt của Cung Vũ Ninh vừa hay quay chính diện vào phía anh, mái tóc dài xoã ra đằng sau, vài sợi tóc rối còn vương trên ngực, cô mặc một chiếc váy màu be, đến quần áo cũng chẳng kịp thay mà đã ngủ thiếp đi rồi.
Ánh mắt Hạ Lăng Sơ bỗng chợt bị dung mạo của cô lúc ngủ làm lay động, cô nằm yên như một cô công chúa, khuôn mặt đẹp như tranh vẽ, dẫu rằng cô đang ngủ say nhưng cũng có một sức cuốn hút mạnh mẽ khiến người ta phải rung động.
Đôi chân dài của Hạ Lăng Sơ đặt chân xuống giường, anh cố gắng nằm nghiêng xuống với cự li cách cô xa nhất có thể.
Bởi anh sợ mình sẽ quấy rầy tới giấc ngủ của cô, có điều giờ nay Cung Vũ Ninh thật sự đã buồn ngủ lắm rồi, cô vốn dĩ không biết anh đã lên giường.
Đôi mắt sâu thẳm của Hạ Lăng Sơ khẽ chớp nhẹ, mí mắt dài mê hồn làm cho đôi mắt anh toát ra sức quyến rũ mơ màng, ánh mắt anh chăm chú ngắm nhìn bờ môi đỏ của Cung Vũ Ninh khẽ mấp máy.
Anh không kiềm được nuốt nước bọt xuống, sau đó, vì không muốn mình có những suy nghĩ khác nên anh lựa chọn bắt mình phải nhắm mắt lại, nhưng chỉ một lúc sau lại vẫn mở ra, bởi thời khắc này anh không nỡ đi ngủ.
Anh biết mình và cô phải chia ly là chuyện sớm muộn cũng sẽ xảy đến, có lẽ chỉ hai ngày nữa, lần chia ly này không biết đến lúc nào mới có thể gặp lại, hoặc là, rất lâu rất lâu sau đó anh mới có thể gặp được cô.
Vì vậy, giờ phút này, khi còn ở bên cạnh cô, anh muốn được ngắm cô nhiều hơn nữa.
Khuôn mặt đang yên tĩnh say ngủ của Cung Vũ Ninh đột nhiên có một chút gì đó hơi khó chịu, cô chau mày rất chặt, dường như đang có cơn ác mộng quấy nhiễu tới cô, khiến cô cảm giác sợ hãi trong giấc mơ, bàn tay cô đặt trên ngực bỗng nhiên nắm chặt lại.
“Vũ Ninh...” Hạ Lăng Sơ lập tức tiến gần vào cô, đôi bàn tay lớn khẽ vuốt nhẹ lưng cô: “Vũ Ninh...”
Quả thật là Cung Vũ Ninh đã gặp phải ac mộng, cô đang nghĩ tới tên sát thủ đó, cô nằm mơ thấy cô bỗng nhiên trở thành mục tiêu của tên sát thủ. Hắn bước từng bước một chĩa sung về phía cô, còn cô thì sợ hãi lùi về phía sau.
Lúc này, trong giấc mơ của mình, cô cảm thấy sợ hãi lên tới đỉnh điểm.
“Đừng... Đừng lại gần tôi... Đi ra... Đi ra đi...” Cung Vũ Ninh cố gắng chống trả trong giấc mơ, cô giơ tay ra lại đập thẳng vào ngực của Hạ Lăng Sơ, Hạ Lăng Sơ bị bất ngờ, trong long anh cũng thấy lo lắng.
“Vũ Ninh, là anh đây...” Anh khẽ nói, rồi lập tức nắm lấy hai tay cô, muốn cô tỉnh dậy từ trong cơn ác mộng.
Còn trong giấc mơ, Cung Vũ Ninh bị tên sát thủ ép sát từng bước từng bước một, đột nhiên, có một người bỗng xuất hiện giữa hai bọn họ, là Hạ Lăng Sơ, anh đứng chắn trước mặt cô.
“Đừng... Anh cứ mặc kệ em...” Cung Vũ Ninh bị doạ cho sợ hãi, cô sợ tới mức tưởng phát điên lên, lúc này cô không phân biệt nổi đây là mơ hay thật, trong giấc mơ cô vẫn cứ ngỡ là hiện thực...
Lúc này, cô tưởng chừng như tim mình đã ngừng đập, khi cô nghe thấy một tiếng súng...
“Khôngggg...” Cung Vũ Ninh sợ hãi cùng cực, lúc này, khi cô đang tranh chấp giằng xé, đôi mắt đột ngột mở ra, cô tỉnh dậy...
Thế nhưng, con ngươi trong đôi mắt cô vẫn toát lên sự sợ hãi, thế nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt trước mắt, những giọt nước mắt trong mắt cô tuôn trào ra sung sướиɠ, cô giương tay ra ôm chặt lấy người đàn ông nằm trên giường.
“Anh không sao... Anh không sao là tốt rồi.” Cung Vũ Ninh lúc này mới hoàn hồn, sau khi xúc động ôm lấy anh xong, cô mới bắt đầu nhận thức ra được.
Vừa rồi dường như chỉ là mơ, không phải hiện thực.
Còn cô bây giờ, đang ôm lấy Hạ Lăng Sơ ở trên giường.
“Ơ...” Cung Vũ Ninh lập tức ngại ngùng thu tay về, sau đó lại vô cùng hoảng loạn quệt đi những giọt nước mắt trên mặt mình, cảm thấy vô cùng ngại ngùng.
“Em nằm mơ à?” Hạ Lăng Sơ khẽ cất tiếng hỏi.
Cung Vũ Ninh vuốt máy tóc rối ra đằng sau, mặt cô vẫn còn cảm giác sợ hãi ban nãy, cô gật gật đầu: “Vâng ạ! Em nằm mơ thấy ác mộng.”
“Không sao đâu, tỉnh lại là tốt rồi.” Hạ Lăng Sơ an ủi cô.
Cung Vũ Ninh nhìn anh đang ở đây, nỗi sợ hãi của cơn ác mộng vừa xong cũng tan biến, cô lại khẽ nằm xuống ngủ tiếp, Hạ Lăng Sơ cũng nằm thẳng xuống bên cạnh, quay đầu sang nhìn cô: “Vừa rồi em mơ thấy gì vậy?”
Cung Vũ Ninh nghĩ tới cảnh tượng trong mơ lúc nãy, tiếng sung đó, khiến tim cô đau đớn đến mức như ngừng đập, cảm giác dường như mất đi người cô yêu thương nhất lại chân thật và mạnh mẽ đến vậy.
Tất cả đều vì người đàn ông đối diện.
“Em nằm mơ thấy tên sát thủ đó.”Cung Vũ Ninh mím môi nói.
Hạ Lăng Sơ không kìm được nỗi xót xa, anh ngắm nhìn cô: “Tên sát thủ đó đã trốn mất rồi, phía bên cảnh sát vẫn đang nỗ lực truy tìm tung tích của hắn, hắn sẽ không quay lại nữa đâu.”
Sự an ủi này quả nhiên khiến trong lòng Cung Vũ Ninh cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, vừa rồi cô sợ hãi mà tỉnh dậy, lúc này vẫn thấy buồn ngủ, cô chớp chớp mắt nói: “Mình ngủ đi anh!”
“Em có cần anh cho đèn tối đi không?” Hạ Lăng Sơ hỏi cô.
“Vâng ạ.”
Hạ Lăng Sơ lần sờ công tắc đèn rồi tắt đi, chỉ để hai ánh đèn ngủ thật nhẹ, bóng đèn của hoàng hôn chiếu vào khuôn mặt của hai người làm cho nét mặt vô cùng mềm mại.
Trong căn phòng yên tĩnh, hai người cứ chăm chú nhìn đối phương như vậy, họ không nói câu nào, Cung Vũ Ninh âm thầm phát hiện ra tim mình đập thình thịch, đôi mắt sâu thẳm của Hạ Lăng Sơ dường như một cái hố sâu biết ăn thịt người vậy, nó làm cô không dám nhìn vào.
Cô vùi nửa khuôn mặt xuống chiếc gối, tựa như đang cố gắng để ngủ tiếp.
Bỗng nhiên, một cánh tay giữ chặt lấy cổ tay cô, Cung Vũ Ninh bỗng nhiên bị giật mình, cô ngẩng đầu, Hạ Lăng Sơ đang nắm chặt lấy cổ tay cô, người anh di chuyển lại bên cạnh cô, đưa tay ra ôm lấy cô vào lòng.
“Ơ...” Cung Vũ Ninh bị giật mình.
“Để tránh việc em lại mơ phải ác mộng, anh nghĩ em phải ngủ trong lòng anh thì hơn.” Trên đỉnh đầu cô, chất giọng khàn trầm của anh cất lời khuyên.
Cung Vũ Ninh chớp chớp mắt, cô không cự tuyệt, khuôn mặt cô khẽ áp sát vào khuôn ngực rắn chắc của anh, quả nhiên cảm nhận thấy cảm giác an toàn và cơn buồn ngủ lại kéo tới.
“Nhưng anh không được làm bừa đâu.” Cung Vũ Ninh nhắm mắt nói.
“Không làm bừa.” Hạ Lăng Sơ bảo đảm.
Cung Vũ Ninh nằm ngủ trong vòng tay anh, một lúc sau cô đã ngủ thiếp đi, Hạ Lăng Sơ khẽ trở mình nhìn ngắm cô gái thật sự đã ngủ say, anh cảm thấy không thốt nên lời.
Có điều, mọi tâm tư lúc này của anh đều bị khống chế và phong toả lại, dẫu rằng anh hiện tại có ý định không trong sang làm gì với cô, nhưng anh tuyệt đối không cho phép mình làm gì cô.
Có lẽ vì anh mệt rồi, có lẽ vì viên ngọc quý trong lòng mà Hạ Lăng Sơ cũng cảm thấy cơn buồn ngủ trào lên, anh ngủ thiếp đi.
Cả đêm, một đôi nam nữ nằm trên giường thay đổi rất nhiều tư thế, nhưng tư thế nào thì cả hai cũng dựa vào nhau, ôm lấy nhau, dường như họ đã quen với việc phải chạm vào đối phương mới có thế ngủ ngon được.
Sáng sớm.
Cái đầu tiên mà Cung Vũ Ninh nhìn thấy khi mở mắt ra đó là tấm rèm cửa sổ buông chạm đất của cô được ánh nắng mặt trời chiếu vào, ánh nắng làm cho cả căn phòng sáng bừng lên.