Buổi sáng này, hiện rõ một sự rất lãng mạn bắt đầu
Cung Vũ Ninh cắn môi, nhìn người đàn ông trước mặt, “Việc tối qua, anh có thể quên đi.”
Hạ Lăng Sơ híp mắt nhìn, cong môi cười, “Tại sao có thể quên chứ? Tôi là người có trí nhớ rất tốt.”
Cung Vũ Ninh mặt đỏ nhìn anh ta, sau đó, đem vấn đề chính nói ra, “Người sát thủ đó anh có biết không? Bây giờ chúng ta phải làm gì?”
“Tôi quyết định ăn cơm xong, sẽ cùng vệ sỹ của cô thương lượng một chút, sẽ đi nắm tình mục đích thật sự của tên sát thủ trước, xem mục đích của hắn có phải là cô không, cô chỉ phải ngoan ngoãn ở trong khách sạn, để một vệ sỹ của cô bảo vệ cô là được rồi.”
“Tôi một mình ở trong phòng khách sạn rất an toàn.” Cung Vũ Ninh nói.
“Không được, tôi không yên tâm.” Hạ Lăng Sơ híp mắt, ánh mắt vô cùng kiên định, “Cô nhất định phải có người ở bên cạnh cô để bảo vệ mới được.”
Cung Vũ Ninh nhìn bộ dạng bá đa͙σ của anh ta, chớp chớp mắt, đã không thể phản bác lại, cô ta chỉ còn cách gật gật đầu nói, “Được thôi!”
“Bất luận như thế nào, tên sát thủ ở trên thuyền, chính là một mối nguy hiểm.” Hạ Lăng Sơ vẫn không yên tâm.
Ăn sáng xong, Cung Vũ Ninh gọi bốn người vệ sỹ lại, hướng bọn họ giới thiệu thân phận của Hạ Lăng Sơ, bốn người vệ sỹ cũng rất xem trọng sự việc này, đồng ý phới hợp với Hạ Lăng Sơ, nghe điều khiển và mệnh lệnh của anh ta, cùng nhau điều tra rõ mục tiêu thật sự của tên sát thủ.
Sau khi bố trí một vệ sỹ ở lại trong phòng để bảo vệ Cung Vũ Ninh, Hạ Lăng Sơ cùng ba vệ sỹ còn lại đi ra ngoài cửa.
Cung Vũ Ninh đưa bọn họ ra cửa, trong lòng cảm thấy bị thắt chặt, nói thực lòng, cô ta thật sự không yên tâm bọn họ, đối diện một tên sát thủ có thể có súng.
Cung Vũ Ninh ngồi ở trong phòng, ngồi nhấp nhổm đợi, không lâu sau, Andrew quay về, mua cho cô ta một chút quà nhỏ, trong lòng của cô ta vẫn căng thẳng.
Andrew hỏi rõ tình hình, cũng không khỏi kinh hãi, anh ta quyết định trước khi Hạ Lăng Sơ bọn họ quay về, cùng thủ ở bên cạnh Cung Vũ Ninh, đâu cũng không đi.
Một mạch đến khoảng bốn giờ chiều, Hạ Lăng Sơ quay về trước, bọn họ đã điều tra rõ số phòng và thân phận của tên sát thủ, bây giờ, đã bố trí anh Đoàn hai người ở phòng bên cạnh hắn, giám sát nhất cử nhất động của hắn, ít nhất có thể trong bóng tối tìm hiểu hoạt động của tên sát thủ này.
Nhìn thấy bọn họ quay về, Cung Vũ Ninh thở phào một hơi nhẹ nhõm, trong ánh mắt lo lắng đã trôi đi.
Ánh mắt của Andrew, lúc thì nhìn Cung Vũ Ninh, lúc thì nhìn Hạ Lăng Sơ, anh ta ngửi thấy giữa bọn họ, có gì đó vi diệu lại mập mờ, xem ra, giữa hai người này đã sản sinh ra dòng điện tình yêu rồi.
Andrew cũng rất thức thởi, “Anh đã về rồi, vậy tiếp theo đến anh bảo vệ Vũ Ninh đi! Tôi đi về phòng trước.” Nói xong, Andrew còn nhắc nhở một câu, “Anh không được ăn hiếp Vũ Ninh nhé!”
Hạ Lăng Sơ híp mắt nhìn, “Anh xác định là tôi ăn hiếp cô ta? Mà không phải cô ta ăn hiếp tôi?”
“Vũ Ninh làm sao có thể ăn hiếp anh.” Andrew hỏi ngược lại, nói xong, anh ta nhớ đến cái gì đó, Hạ Lăng Sơ đẹp trai như vậy! thân hình lại đẹp như vậy, lẽ nào Vũ Ninh là có gì đối với anh ta?
Khuôn mặt của Cung Vũ Ninh đỏ nhẹ, “Andrew, anh đi về trước đi!”
“Được, vậy tôi đi về phòng trước đây.” Andrew không thể lại ngẫm nghĩ, vội rời đi.
Trong phòng chỉ còn lại hai người, sự thoải mãi khác nhau của Cung Vũ Ninh thể hiện rõ khi Andrew còn ở, và khi đơn độc ở cùng người đàn ông này, sự thoải mãi đó lập tức tiêu tan, thay vào đó hình như có chút gì đó không tự tại.
“Cái đó... cảm ơn anh đã làm tất cả vì tôi.” Cung Vũ Ninh cảm ơn nói.
Hạ Lăng Sơ nhìn cô ta có chút hoài nghi, “Trong lòng của tôi, tôi đã coi cô như là bạn rồi.”
Trong lòng của Cung Vũ Ninh thẫn thờ mấy phút, bạn bè? Hóa ra cô ta nghĩ sai rồi, trong lòng anh ta, cô ta cũng chỉ là với thân phận bạn bè mà thôi!
“Rất vui có thể được làm bạn với người như anh.” Trên khuôn mặt của Cung Vũ ninh căn bản không có để lộ biểu cảm, thể hiện ra rất vui mừng.
Hạ Lăng Sơ cũng ngơ ngác một chút, anh ta nói là bạn bè, cô ta vui vậy sao?
“Cơm tôi tôi sẽ cho người mang vào trong phòng, khi vẫn chưa xác định được cô có phải mục tiêu hay không, cô sẽ luôn ở trong phòng nhé!” Hạ Lăng Sơ nhìn cô ta dặn dò.
Hạ Lăng Sơ vô tình có một cảm giác như bị cô ta dựa dẫm, trong lòng anh ta dâng lên một trách nhiệm, anh ta phải bảo vệ tốt cô ta.
Buổi tối, Cung Vũ Ninh vì chỉ có thể ở trong phpngf, có chút buồn tẻ, cô ta cầm vào điện thoại xem, điện thoại của Hạ Lăng Sơ đổ chuông, cô ta nhìn vào một cái, sắc mặt biến đổi, trầm lặng xuống, “A lô! Sao rồi?”
“Ông Lăng, chúng tôi vừa bám theo tên sát thủ ra cửa, hắn ở phố thương nghiệp đi một vòng, bây giờ, hắn đã lên thang máy! Tôi cảm giác, hắn hình như đã phát hiện ra chúng tôi rồi.”
“Hắn lên tầng mấy?”
“Chúng tôi cũng không rõ hắn lên tầng mấy, bây giờ, chúng tôi lập tức đi qua phòng của ŧıểυ thư, các anh cũng cẩn thận một chút, đợi chúng tôi đi lên.”
“Được!” Hạ Lăng Sơ đáp lại một câu.
Cung Vũ Ninh nhìn thấy biểu cảm căng thẳng của anh ta, trong lòng cũng lo lắng, “Sao rồi?”
“Tên sát thủ đó rất nhạy bén, hắn có thể phát hiện phòng bên cạnh đổi người, đã đề phòng, bây giờ, đăng cắt đuôi anh Đoàn bọn họ, đi lên thang máy, có thể là tầng sáu.”
Khuôn mặt nhỏ của Cung Vũ Ninh biến đổi nhẹ, cảm giác này, rất không yên tâm, cô ta lập tức, lo lắng, không phải an nguy của bản thân mình, mà còn có cả người đàn ông này nữa.
“Hạ Lăng Sơ, nếu như thật sự gặp phải nguy hiểm, anh nhất định không được đỡ đạn cho tôi được không?” Cung Vũ Ninh nhìn anh ta nói.
Hạ Lăng Sơ ánh mắt trầm lặng nhìn cô ta, anh ta cong môi cười, không trả lời.
“Đồng ý với tôi.” Cung Vũ Ninh bắt anh ta phải trả lời
“Tôi không bao giờ để sát thủ tiến lại gần cô đâu.” Hạ Lăng Sơ vô cùng kiên định mở miệng nói.
Vũ An Ninh trong tim thắt lại, cô ta nhớ trong phòng có vũ khí lực sát thương, không thể để bọn họ tay không ứng phó với tên sát thủ này, “Chúng ta có thể lấy cái gì ứng phó với hắn.”
“Yên tâm, vệ sỹ của cô cung không phải là ăn cơm không đâu, trong tay bọn họ có vũ khí.” Hạ Lăng Sơ an ủi cô ta nói một câu.
Về điểm này, Cung Vũ Ninh vẫn chưa rõ, thời gian cứ thế trôi đi, nếu như tên sát thủ đó phát hiện bị giám sát, không ai xác định được là có kích động hắn không, liệu có để hắn sẽ động thủ ám sát mục thích trước dự định.
Điện thoại của Hạ Lăng Sơ lại đổ chuông, anh ta ấn nghe, “A lô!”
“Ông Hạ, tên sát thủ đó đã né tránh khỏi trước mắt chúng tôi, bây giờ, đã mất dấu vết của hắn, có thể đã ẩn mình trong bóng tối, anh nhất quyết không được rời xa ŧıểυ thư, chúng tôi sẽ đến ngay lập tức.”
“Được! Tôi một bước cũng không rời xa cô ta.” Hạ Lăng Sơ trả lời chắc chắn.
Cung Vũ Ninh nghe được câu nói này, ánh mắt của cô ta rơi vào khuôn mặt của người đàn ông, trong ánh mắt đó, có cảm kích, có tình cảm trân tình dâng trào khó nói, trên thế giới này, ngoài gia đình ra có thể không màng tất cả để chăm sóc bảo vệ cô ta, người đàn ông này tình nguyện vì cô ta, chiến đấu không màng bản thân mình.