Cung Vũ Ninh và Cổ Hạo tới nơi khác đi dạo cho khuây khỏa, Cổ Hạo rất buồn bã, tinh thần sa sút, Cung Vũ Ninh không biết phải an ủi cậu ta thế nào.
Trong lòng cô cũng rất giận, Hạ Lăng Sơ sao lại vô lý tới vậy? Anh ta thật lạnh lùng vô tình, hay là cô đã nhìn nhầm anh ta?
"Chị Vũ Ninh, chị đừng lo lắng việc của em nữa, việc này em sẽ tự xử lý." Cổ Hạo cũng lo lắng cô không vui vì mình.
"Vậy em định xử lý thế nào?" Cung Vũ Ninh hỏi một câu.
Cổ Hạo nhìn về sóng biển trước mắt, giống như chặng đường tình yêu phía trước của cậu, nhìn không có lối ra, Cổ Hạo ngẫm nghĩ một lát nói: "Nếu như anh ta thực sự muốn đối phó với người nhà em vậy thì em cũng chỉ có nước nói lời chia tay thôi, em không thể để người nhà em phải chịu liên lụy được."
Cung Vũ Ninh thấy cậu quyết định như vậy cũng cảm thấy rất đồng cảm, cô vỗ vai cậu ta nói: "Đừng bi quan như vậy, việc này có lẽ vẫn còn có thể xoay chuyển."
"Chị Vũ Ninh, chị cũng đừng vì em mà đắc tội với Hạ Lăng Sơ, anh ta thực sự không dễ đối phó đâu."
"Em có biết tại sao anh ta kiên quyết yêu cầu hai người chia tay vậy không?" Cung Vũ Ninh hiếu kỳ hỏi một câu.
"Anh ta lo lắng gia tộc nhà dì mình sẽ tuyệt hậu."
Cung Ninh Vũ chớp mắt, không dám hỏi nữa.
Hai người tới sảnh ăn ngồi một lát rồi chia tay, sắp tới bến cảng kế tiếp, Cổ Hạo quyết định sẽ xuống du thuyền trước.
Cung Vũ Ninh cũng không thể quyết định việc đi hay ở của cậu ta, cô cần tới cảng cuối cùng của du thuyền này vì điểm cuối đó chính là nơi cô muốn đi nhất trong chuyến du lịch này, một thành phố đẹp tựa thiên đường. Cung Vũ Ninh về lại phòng nhưng vẫn không yên tâm vết thương của Hạ Lăng Sơ, có điều ngẫm thấy có Nhiếp Quân Cố ở bên anh ta, có vấn đề gì, Nhiếp Quân Cố cũng có thể giúp đỡ.
Cung Vũ Ninh chống cằm ngồi ở cửa sổ nhìn vào giấy vẽ trống trơn trước mặt, cô bất giác muốn vẽ thứ gì đó.
Vẽ gì được đây? Phong cảnh sao? Trong đầu cô bất ngờ xuất hiện gương mặt của Hạ Lăng Sơ.
Mấy lần lại gần, gương mặt đó của anh đã ghi khắc sâu đậm trong đầu cô, Cung Vũ Ninh nheo mắt, bất giác muốn vẽ anh.
Vẽ tranh là một việc rất tự do, muốn vẽ thì cầm bút vẽ, Cung Vũ Ninh bắt đầu vẽ tranh.
Cô cứ vẽ và một tối đã qua đi, cô vẽ tới tận nửa đêm, ngoài trời sao sáng lấp lánh, trước cửa sổ sát đất, Cung Vũ Ninh mệt mỏi cất giấy bút, trên giấy vẽ là một gương mặt đàn ông sinh động hiện ra.
Hạ Lăng Sơ trong tranh của Cung Vũ Ninh không có vẻ lạnh lùng, cường thế, ánh mắt sâu thẳm của anh nhìn về một điểm, thần tình thư thái quyến rũ, tay anh cầm một lá bài.
Đây chính là hình dáng của anh khi ở trong casino, khi đó anh không hề có chút khí thế áp đảo nào, chỉ vô cùng ung dung tự tin, khóe miệng mỉm cười, như thể luôn nắm chắc phần thắng.
Cung Vũ Ninh thu dọn xong, bất giác lại đưa mắt nhìn người đàn ông trên khung tranh, cô vẽ rất có thần, cô thực sự hi vọng Hạ Lăng Sơ giống như trong tranh cô vẽ, thu lại toàn bộ những điểm xa cách, để anh trở nên dễ gần hơn.
Ngày hôm sau, khi Cổ Hạo tới, cô đã cất tranh đi, hai người đi dạo trên boong, một ngày cứ thế qua đi.
Cung Vũ Ninh không gặp lại Hạ Lăng Sơ, lần trước chia tay không mấy vui vẻ, khiến cô cũng không muốn chủ động đi tìm anh.
Lần này du thuyền sắp sửa cập vào một bến cảnh, có người xuống cũng có du khách lên tàu, Cổ Hạo tạm biệt Cung Vũ Ninh trong nhà ăn, Cổ Hạo đi thu dọn hành lý trước.
Cung Vũ Ninh cũng về phòng, khi đi qua cửa phòng Hạ Lăng Sơ, Cung Vũ Ninh chợt nghĩ có khi nào anh cũng xuống tàu ở bến cảng này không?
Chừng mười giây sau, cửa được kéo ra từ bên trong, Hạ Lăng Sơ đứng sau cửa nhìn cô, ánh mắt không còn hăm dọa như lần trước nữa, nhưng giọng nói vẫn rất cứng nhắc: "Cung ŧıểυ thư có việc gì sao?"
"Sắp cập bến rồi, anh có xuống tàu ở đây không?" Cung Vũ Ninh hỏi thẳng vào vấn đề.
"Được rồi, được rồi, không nói nữa, tạm biệt!" Đầu bên kia, Nhiếp Quân Cố ngắt điện thoại.
Cung Vũ Ninh ngồi trong phòng, tàu cập bến nửa tiếng sau đó lại rời đi, Cung Vũ Ninh nhàm chán đứng trên boong tàu nhìn hành khách qua lại, vệ sĩ của cô đứng cách xa năm mươi mét để bảo vệ cô.
Nửa giờ sau, du thuyền tiếp tục lên đường, không có Cổ Hạo trên tàu Cung Vũ Ninh cảm thấy hơi cô đơn, có điều cách đích đến của cô cũng chỉ chừng mười ngày nữa.
Cung Vũ Ninh từ boong tàu về lại phòng thì nhìn thấy phòng bên cạnh đã dọn đi lại có khách mới vào ở, người mới tới xách vali, quay lưng lại phía cô, đang nhét thẻ để mở phòng.
Nghe thấy có người bước tới, người khách mới liền quay đầu lại nhìn, Cung Vũ Ninh cũng đang nhìn anh ta, bốn mắt cứ thế nhìn nhau.
Cả hai tròn mắt kinh ngạc, niềm vui hội ngộ lấp lánh trong ánh mắt.
"Andrew!"
"Cung Vũ Ninh!"
Hai người vui mừng gọi tên đối phương, sau đó Andrew bỏ ba lô trên vai xuống, bước nhanh tới: "Trùng hợp quá, sao em lại ở đây?"
"Chắc cũng chung mục đích với anh!" Cung Vũ Ninh mỉm cười.
"Để hoàn thành nốt tác phẩm cuối cùng của buổi triển lãm tranh sao?" Andrew đoán.
"Đúng thế." Cung Vũ Ninh gật đầu.
"Quả nhiên mục tiêu của chúng ta giống nhau, anh cũng tới thành phố thiên đường để lấy cảnh, không ngờ lại gặp em ở đây, duyên phận đúng là kì diệu."
"Thầy giáo đã nói rồi, đó là nơi mà người họa sĩ nào cũng nên đi, trước giờ em chưa có thời gian, lần này cũng muốn đi." Cung Vũ Ninh cảm thán.
"Được, vậy chúng ta làm bạn đồng hành!" Nói xong, Andrew liền dang tay mỉm cười hỏi Cung Vũ Ninh: "Không ôm yêu thương một cái sao?"