Chiếc xe hơi chạy băng băng trên con đường hoang dã rộng rãi, gió chiều thổi nhè nhẹ, Âu Dương Mộng Duyệt lười biếng ngồi bên ghế phụ, giơ tay ra giữa con đường, dường như muốn nắm lấy vài tia sáng mặt trời sau cùng trên mặt đất bao la.
Bên cạnh, ánh mắt của Quý Thiên Tứ đôi khi ngó nghiêng qua, tràn đầy thâm tình và sủng ái, khóe miệng nở nụ cười, lúc này, trong mắt anh, trong trái tim anh, chỉ có một mình cô.
Âu Dương Mộng Duyệt vuốt tóc mái của cô, tóc dài mềm mại như lụa tơ tằm trượt trên vầng trán tinh tế của cô, vô cùng quyến rũ.
Và khóe miệng cô đang cười, đọng thành một bức tranh đẹp đẽ, khắc sâu vào trong lòng của người đàn ông, cất giữ cẩn thận.
Phong cảnh dọc đường, đối với Quý Thiên Tứ mà nói, cảnh đẹp, nhưng người phụ nữ ở bên cạnh còn đẹp hơn thế nữa.
Trải qua thời gian hai tiếng rưỡi lái xe, cuối cùng vào lúc đêm tối bao trùm, đến thị trấn bên bờ biển, băng qua một con đường ven biển, nước biển đậm sâu, bình lặng, dường như gột rửa những nỗi bất an phiền chán trong lòng của con người, giờ đây, chỉ cần thả lỏng cảm nhận khoảnh khắc tốt đẹp của thời gian.
Đến một khách sạn tốt nhất trên con đường ven biển, mọi thứ nơi đây, tuy không sang trọng như ở thành thị lớn, nhưng mà, ở đây có một không khí tự nhiên và chân thật, tất cả những thứ nơi đây, đều hiện rõ vẻ cảm giác du dương không ồn ào, năm tháng tốt đẹp của thời gian.
Làm xong thủ tục vào ở, không biết có phải đã đến mùa du lịch hay không, tỉ lệ thuê phòng khách sạn vô cùng cao, và quầy bar, nhà hàng bên cạnh, đều có bầu không khí thật náo nhiệt.
Âu Dương Mộng Duyệt nắm tay của Quý Thiên Tứ, cười với anh, “Mình ăn một bữa thịnh soạn trước, em biết rành những món hải sản nổi tiếng ở đây.”
“Được!” Quý Thiên Dương rút cánh tay đang được Âu Dương Mộng Duyệt ôm, Âu Dương Mộng Duyệt có chút bơ vơ, cánh tay anh ôm lấy vai của cô, ôm thật chặt, ấn mạnh vào trong lòng, Âu Dương Mộng Duyệt tự nhiên ôm chặt lấy vòng eo của anh, vô cùng thân mật.
Âu Dương Mộng Duyệt cảm nhận sự ấm áp của anh, hơi thở của anh, trong lòng tràn đầy niềm hạnh phúc.
Đi đến một nhà hàng hải sản, lựa chọn một vị trí ngồi bên cạnh cửa sổ, bên cạnh dưới chân, là một bãi biển rộng mênh mông, còn trong nhà hàng, ánh đèn sáng ấm cúng, những bài hát địa phương đầy vẻ phong tình, còn có nhiều cặp tình nhân, bầu không khí cực kì tốt.
Âu Dương Mộng Duyệt thật sự đói bụng, cô lựa chọn vài món ăn hải sản, chẳng phúc chốc, món ăn tinh tế ngon miệng được dọn lên, Âu Dương Mộng Duyệt thưởng thức món ăn với động tác tao nhã, ánh mắt của Quý Thiên Tứ dường như dồn toàn bộ sự chú ý lên người cô, giống như khuôn mặt này, anh có thể nhìn mãi không chán.
“Tại sao cứ nhìn em như thế cơ chứ?” Âu Dương Mộng Duyệt có chút ngại ngùng che mặt, sợ khuôn mặt của mình khi ăn rất xấu xí.
Quý Thiên Tứ mím môi, chân mày rậm rạp dưới ánh đèn, như chiếc quạt trình hiện trước mắt cô, mỗi sợi mày đều phân biệt rõ ràng, đôi mắt sâu thẫm tựa biển như biết cười, lúc này, người đàn ông trước mặt còn ngon hơn bữa ăn hải sản, hấp dẫn người nhìn, và càng khiến Âu Dương Mộng Duyệt nuốt nước miếng, cô cũng không khách sáo mà nuốt vài ngụm nước miếng, vào lúc này, cô muốn đi hôn đuôi mắt của anh, hôn lên đôi mắt thâm tình và quyến rũ kia.
“Không ăn nữa? Nhìn anh làm gì vậy?” Quý Thiên Tứ trầm giọng cười.
“Em phát hiện anh còn hấp dẫn hơn món ăn ngon nữa.” Âu Dương Mộng Duyệt không ngại gì nữa mà bắt đầu trêu ghẹo anh.
Đôi mắt tinh anh của Quý Thiên Tứ nhìn cô chăm chú, “Anh đâu phải là đồ ăn.”
“Anh là mồi săn của em, tối nay em săn mồi, là loại ăn được.” Âu Dương Mộng Duyệt mạnh dạn nói hết, sau đó bịt miệng lại, ngồi một bên cười tít mắt.
Quý Thiên Tứ nhìn cô nói những câu chuyện bậy, dưới đáy mắt có vài phần mê hoặc mê ly.
“Muốn, nhưng không phải là tối nay, để ngày mốt mình đi về đi! Ngày mai em còn muốn ở đây chơi!” Âu Dương Mộng Duyệt rất thích nơi này, cô không nỡ ở chơi một đêm liền rời khỏi.
“Được! Chỉ cần em muốn ở lại mấy ngày, anh đều sẽ ở bên cạnh em.” Quý Thiên Tứ thấp giọng nói.
Âu Dương Mộng Duyệt cúi đầu nhìn đồng hồ trên tay, chiếc kim đồng hồ lấp lóe tia sáng chỉ đúng chín giờ rưỡi tối.
“A, trễ như thế rồi à, mình phải trở về thôi.” Âu Dương Mộng Duyệt không ngờ tới, thời gian vui vẻ lại trôi qua nhanh như thế, chớp mắt đã chín giờ rưỡi rồi.
“Được.” Quý Thiên Tứ dứt lời, giơ tay ôm, ấn cô vào trong lòng, môi mỏng đặt nhẹ lên mái tóc cô, trao lên đó một nụ hôn.
Âu Dương Mộng Duyệt nhìn bờ lưng rộng rãi vững trải của anh, cô bất chợt cười ha hả, nhảy lên liền ôm lấy cổ anh, muốn anh cõng cô.
Quý Thiên Tứ thấy cô như đứa trẻ, bất giác cúi người xuống, để mặc cô nhảy lên lưng của anh, bàn tay mạnh mẽ đỡ lấy bờ mông của cô, cõng cô đi, cõng về đến khách sạn.
“Em có nặng không?” Âu Dương Mộng Duyệt nhẹ nhàng ngồi trên lưng của anh, tò mò hỏi.
“Không nặng.” Quý Thiên Tứ trả lời.
Âu Dương Mộng Duyệt cảm thấy ngọt ngào lập tức vùi mặt vào cổ của anh, nhắm mắt lại, cảm nhận gió đêm, sung sướиɠ đến nỗi cô suýt ngủ quên.
Nhưng mà, Âu Dương Mộng Duyệt rất nhanh tỉnh táo trở lại, cô không được ngủ! Tối nay có buồn ngủ cách mấy cũng không được ngủ.
Về đến khách sạn, mở cửa phòng, đây tuy là một căn phòng hướng cảnh biển hạng sang, nhưng do vị trí địa lý nơi đây, cho nên, kích cỡ của căn phòng không được rộng rãi cho lắm.
Vì thế, ở nơi có giới hạn, thiết kế cần phải hợp lý, thí dụ như, phòng tắm chỉ dùng một cánh cửa gỗ kéo đẩy, không riêng tư cho lắm.
“Ai tắm trước?” Âu Dương Mộng Duyệt đặt mông ngồi lên giường, ngước đầu có chút xấu hổ nhìn người đàn ông đang đứng ở thành lan can trước mặt.
Dù sao thì cô cũng là một người con gái rất truyền thống, đối với những sự việc như thế, cô chưa hề biết kĩ càng.
“Em trước.” Quý Thiên Tứ nheo mắt trả lời.
“Vậy được rồi!” Âu Dương Mộng Duyệt mím môi gật gật đầu, cô chủ động đi đến phòng tắm, khóa chặt cửa kéo đẩy.
Quý Thiên Tứ đứng ở thành lan can, trong khách sạn có thuốc lá, anh lấy một gói đốt lên hút, nhưng khi kéo được hai hơi, anh dập tắt, nhưng anh sực nhớ trong phòng còn có Âu Dương Mộng Duyệt, không được cho cô hít phải mùi thuốc lá.
Bất kể sao đi chăng nữa, hôm nay, tâm trạng của Quý Thiên Tứ có chút phức tạp, bởi vì, anh biết sự gần kề của người phụ nữ này bên cạnh mình, anh không có sức đề kháng nào cả!
Rõ ràng anh biết lúc này, anh không nên có mặt ở đây, càng không được hứa cô đến nơi đây, nhưng những gì xảy ra tối hôm nay, không hề nằm trong bàn tay dự tính của anh.
Vào lúc Quý Thiên Tứ đang suy nghĩ lộn vòng, cánh cửa kéo đẩy phía sau lưng chầm chậm mở ra, anh quay đầu nhìn.
Chỉ thấy Âu Dương Mộng Duyệt đi ra với mái tóc dài ướt nhẹp, trên người chỉ quấn một chiếc khăn tắm bước đến trước mặt anh, làn da sứ trắng tinh, đôi mắt chan chứa tình cảm, như một phong cảnh thế gian thu hút lòng người.