Âu Dương Đoàn nhìn con trai, nhẹ nhàng hừ một tiếng, không quan tâm gì nhiều, đối với người của nhà họ Quý, không thể hoàn toàn yên tâm được.
Bởi vì oán hận người nhà họ Quý, cũng tin rằng người nhà họ Quý không bao giờ thật lòng đối đãi với gia tộc Âu Dương, nếu có thì cũng sẽ mang một mục đích nào khác đó thôi.
“Đừng nói nữa, ta sẽ không đồng ý ŧıểυ Duyệt với nó đến với nhau đâu.” Âu Dương Đoàn thực sự không chấp nhận.
Âu Dương Bộ Vinh vô cùng thất vọng, chấp niệm về mối hận thù này của cha quá sâu đậm, muốn loại trừ nó, cũng cần phải có thời gian.
Vào buổi tối này Âu Dương Mộng Duyệt, đã biết được suy nghĩ của ông nội, cô cũng thấy đau lòng, trong vụ việc này, cô không thể nào ép buộc ông nội đồng ý.
“Cha, ngày mai con bắt đầu tới công ty làm việc vậy! Con không muốn ở nhà, hơi nhàm chán.”
“Được! Con tới đi! Vừa đúng lúc có dự án cần sự góp sức của con, về sau, lỡ xảy ra sự cố gì, con sẽ có kinh nghiệm ứng phó.” Âu Dương Bộ Vinh gật đầu, rất tán thành đề nghị này của cô.
Buổi tối, Âu Dương Mộng Duyệt nằm quấn trong chiếc chăn, cô cầm máy gọi cho Quý Thiên Tứ, hai người trò chuyện qua điện thoại, cô cũng không nói gì nhiều với anh, nhắc đến vụ việc đó, vì cô sợ anh sẽ thất vọng.
Khi anh đã nhượng bộ đến bước này, ông nội vẫn không chịu đồng ý, anh nhất định sẽ thất vọng thôi!
“Ngày mai em tới công ty của cha làm việc, buổi trưa mình có thể gặp nhau, sau này, chúng ta duy trì gặp mặt như thế này có được không?” Âu Dương Mộng Duyệt hỏi anh, cảm thấy như vậy rất thiệt thòi cho anh.
Ở bên cạnh cô, trả giá có phải hơi bị nhiều không? Ngay cả cuộc gặp gỡ bình thường cũng phải lén lén lút lút, mờ mờ ám ám.
Cô đột nhiên hiểu ra lúc trước cô theo đuổi anh, tại sao anh lại muốn cô rời khỏi rồi, anh nghĩ nhiều hơn cô tưởng, trông xa hơn, anh đoán được tình cảm của họ sẽ gặp phải rất nhiều trắc trở!
“Thiên Tứ, anh có hối hận khi đến với em không?” Âu Dương Mộng Duyệt hỏi nhẹ đầu dây bên kia.
“Em lại suy nghĩ lung tung gì nữa đây?” Bên kia vang lên giọng nói bất lực của Quý Thiên Tứ.
“Em đang nghĩ, chỉ cần anh quen với những cô gái khác, anh đâu có chịu thiệt thòi như vậy có đúng không?” Âu Dương Mộng Duyệt cười.
“Ở bên cạnh người mình không thích, cho dù ngày nào cũng gặp nhau, đều không có ý nghĩa gì cả.” Quý Thiên Tứ trầm ổn đáp.
Trong lòng của Âu Dương Mộng Duyệt ngọt ngào quá đỗi, hạnh phúc đến nỗi khóe miệng nhếch lên, những suy nghĩ lúc nãy, đều xua tan ra khỏi đầu.
Anh không hối hận, vậy thì, cô cũng sẽ không hối hận.
“Ngày mai anh đến công ty của cha em tìm em.”
“Không cần, ngày mai mình hẹn gặp nhau ở ngoài đi! Trong công ty nhiều người còn giữ liên lạc với ông nội, em không muốn sự việc được truyền tới tai của ông nội.”
“Được, vậy mình hẹn chỗ gặp buổi trưa, cùng nhau dùng bữa.”
“Vâng!” Âu Dương Mộng Duyệt cười đáp, thời gian bất giác chạy đến mười một giờ rưỡi rồi.
“Trễ lắm rồi, không được thức khuya, cúp máy đi ngủ đi.” Bên kia Quý Thiên Tứ hối thúc cô.
Âu Dương Mộng Duyệt đáp nhẹ một tiếng, “Vậy được rồi! Anh cúp trước đi.”
“Em trước.”
“Anh trước đi mà!” Âu Dương Mộng Duyệt cười.
“Không, ưu tiên phái nữ.”
Âu Dương Mộng Duyệt không giành nữa, cô nhẹ nhàng gửi một nụ hôn gió qua đầu dây bên kia, “Ngủ ngon.” Dứt lời, cô mới xấu hổ cúp máy.
Tối này, Âu Dương Mộng Duyệt mơ một giấc mơ thật đẹp, cô và Quý Thiên Tứ đi dạo bên bờ biển, hai người họ tư thế ôm nhau, hôn nhau, không có sự cản trở nào cả.
Sáng sớm, Âu Dương Mộng Duyệt mặc bộ đồ công sở đi xuống, Âu Dương Đoàn thấy cô muốn đến công ty, cực kì tán thành, chỉ là nhìn thấy đôi vai gầy gò của Âu Dương Mộng Duyệt, trong lòng ông cũng có nỗi lo lắng, lo lắng cho cô sau này làm sao một mình gánh vác nổi trọng trách của công ty gia tộc?
Dùng xong bữa sáng, hai cha con đi thẳng đến công ty, Âu Dương Mộng Duyệt có một khoảng thời gian không tới, nhưng địa vị của cô trong công ty, nhân viên đều biết rất rõ, cô là người tiếp tay tương lai của công ty.
Âu Dương Mộng Duyệt có phòng làm việc của riêng mình, cô ngồi ở đây, gánh vác công việc phụ cha, trợ lý đem những dự án công ty gần đây mang vào phòng làm việc cho cô, Âu Dương Mộng Duyệt đang xem một cách nghiêm túc.
Buổi trưa mười một giờ, điện thoại bàn của cô vang lên, cô tưởng nhân viên gọi vào, bắt máy nói theo giọng công thức hóa, “Alo, xin chào.”
“Là anh!” Đầu dây bên kia tiếng trầm thấp của người đàn ông vang lên.
Giọng điệu của Âu Dương Mộng Duyệt, đột nhiên trở nên dịu dàng ngọt ngào, “Sao lại là anh vậy! Tại sao anh không gọi điện thoại của em?”
“Anh đang đứng trước cửa công ty em, em bận xong thì xuống đây nhé! Anh đã đặt sẵn nhà hàng rồi.”
“Vâng! Đợi em khoảng mười phút, em xuống liền.”
“Được.”
Âu Dương Mộng Duyệt nhanh chóng xử lý công việc còn lại, sau khi trợ lý mang đi, cô chuẩn bị đi xuống, liền nghe thấy trong phòng làm việc của cha, giọng nói tức giận của cha vang ra, “Tụi bây làm việc kiểu gì vậy! Đơn hàng quan trọng như thế, bị người khác giật mất, tụi bây không phát hiện được sao? Báo giá của công ty mình tại sao bị tiết lộ ra bên ngoài được?”
Âu Dương Mộng Duyệt giật mình, cô đi đến trước cửa phòng của cha, nhìn vào khe cửa, cô không đẩy vào, chỉ lắng nghe tiếng của cha ở bên trong.
“Tụi bây có biết công ty tổn thất nghiêm trọng cho vụ việc lần này không? Có những tổn thất tương đương với số tiền lợi nhuận mình kiếm được một năm trời, còn bị lỗ thêm mấy chục triệu đô la.”
“Ông chủ, thật xin lỗi, là do thất thoát của chúng tôi, nhưng vụ việc lần này có vấn đề rất là lớn, tôi nghi ngờ trong nội bộ của mình có người tiết lộ ra ngoài, để công ty đối thủ dễ dàng tranh giành với chúng ta.”
“Điều tra vụ việc này, trước buổi trưa ngày hôm nay, tôi muốn biết được đáp án.”
“E rằng hơi khó.”
“Lúc nãy tôi gọi điện cho công ty khách hàng, họ có một cổ đông vẫn chưa đồng ý, cho nên, vẫn chưa kí hợp đồng, chúng ta còn thời gian ba ngày để cứu vãn tổn thất này.”
“Nhưng phía bên khách hàng chỉ vì vị cổ đông đó đang công tác ở nước ngoài, chúng tôi đã điều tra trưa mai có chuyến bay về của ông ta, nếu ông ta về nước, tin rằng hợp đồng kia chỉ còn là vấn đề thời gian.”
“Hứ! Nếu ý của ta như tụi bây, thì ta đã sớm về hưu rồi, cho dù chỉ còn một phút, chỉ cần có cơ hội, chúng ta cũng không thể bỏ cuộc.”
Âu Dương Mộng Duyệt đang nghe lén, ngoài cửa có một trợ lý đi vào, nhìn thấy cô, hết hồn nhảy cẫng, Âu Dương Mộng Duyệt lập tức kêu cô, “Lisa, là dự án nào xảy ra vấn đề vậy?”
“ŧıểυ thư, là công ty Ngạo Uy âm thầm cướp khách của chúng ta, chúng thật là đê tiện, ăn cắp tài liệu báo giá của công ty chúng ta cho đối phương biết, khách hàng của mình bị chúng thuyết phục rồi, đang chuẩn bị kí kết hợp đồng.”
“Khả Mông?” Âu Dương Khả Duyệt lập tức giật mình, đó là khách hàng lớn của công ty, nếu như mất đi khách hàng này, vậy tổn thất của công ty cực kì nghiêm trọng.
“Đúng! Tổng tài Khả Mông luôn có thành kiến với công ty của chúng ta, chỉ là mối quan hệ của lão gia và những cổ đông khác vẫn tốt đẹp, nhưng lần này, e rằng sẽ mất đi khách hàng lớn thôi.”
Khó trách tại sao cha lại tức giận như thế, Âu Dương Mộng Duyệt gõ cửa bước vào, sắc mặt của Âu Dương Bộ Vinh đen sầm, nhìn cô đi vào, ông vẫy vẫy tay, cho bốn nhân viên cấp cao của công ty rời khỏi trước.