Đường Duy Duy lần nữa khóc cười không nổi, nhìn cậu bé, không biết đối mặt như thế nào "Nhóc con à, con tốt nhất đừng gây thêm phiền phức cho mẹ con nữa, loại đàn ông này chúng ta không dây được đâu."
"Dì Đường, dì cũng cảm thấy con giống chú ấy đúng không ạ?" Cậu nhóc tỉ mỉ nhìn ngắm người đàn ông trong tấm hình, không hiểu sao có cảm giác rất thân thiết.
"Không sai, hai người khá giống, ngũ quan giống nhất, đặc biệt là mũi và miệng của con, thật sự là không nên quá giống vậy chứ! Dì nghĩ ba con nhất định rất đẹp trai, nếu không sao có thể sinh ra con đẹp đến vậy được?" Đường Duy Duy hâm mộ nói.
Cậu nhóc nhìn người đàn ông trong hình, hỏi Đường Duy Duy xác nhận "Dì Đường, dì có chắc chắn cái người tên Cung Dạ Tiêu này sống ở tòa nhà kia không?"
"Đấy là công ty của anh ta, anh ta chắc làm việc ở đấy" Đường Duy Duy cũng không dám đảm bảo, dù gì Cung Dạ Tiêu hiện tại cũng là người giàu nhất toàn cầu rồi, hành tung của anh ta ai có thể xác định là ở đâu?
Nhưng mà cậu bé lại tưởng thật, mà còn nhớ thật kĩ nữa, cậu bé nghĩ, cậu phải làm một bản giới thiệu đơn giản về mami cậu, sau đó đem đến trước mặt người đàn ông này, để mami được ông tuyển làm bạn gái của ông ta.
Nửa tiếng sau, Đường Duy Duy dẫn cậu nhóc về công ty, Trình Ly Nguyệt trong nửa tiếng đồng hồ sau khi lấy lại được bình tĩnh đã bắt đầu khởi động đầu óc thiết kế cho Thẩm Quân Dao. Vào đại học năm thứ ba, Thẩm Quân Dao đột nhiên tiếp cận cô, giúp đỡ cô nhiều thứ, trùng hợp hay ngẫu nhiên gặp mặt, cô không hề đề phòng và trở thành bạn tốt với cô ta, nhưng hiện tại, cô mới biết Thẩm Quân Dao là một kẻ đa͙σ đức giả, giả bộ làm bạn với cô, sau lưng lại cùng Lục Tuấn Hiên làm ra những việc đáng xấu hổ.
Trình Ly Nguyệt đang trong lúc đau đầu, phía sau một tiếng nói non nớt vang lên, giọng ngọng nghịu gọi cô "Mami, mami... Chúng con về rồi đây!"
Phút chốc, thần kinh của Trình Ly Nguyệt thả lỏng, nhìn bóng người đang chạy ào vào lòng mình, ngước khuôn mặt nhỏ đẹp của cô, cô xem như giữ báu vật ôm trong lòng.
Đúng, vì đứa con này, bao nhiêu ấm ức cô cũng có thể chịu đựng được, bao nhiêu oán hận đều có thể tiêu tan, bao nhiêu cực khổ cũng chịu được.
"Mami, đây là mùi vị con chọn cho mẹ, mẹ xem xem có thích hay không?"
"Bất cứ thứ gì ŧıểυ Trạch chọn, mami đều thích" Trình Ly Nguyệt hôn bé một cái.
"Vậy được, mami, mẹ ăn xong rồi làm việc đi. Con đi chơi với dì Đường đây"
"Được, đi đi" Trình Ly Nguyệt cười cầm bánh bông lan từ tay cậu, nhìn thấy thân hình nhỏ nhắn tung tăng vui vẻ, trong mắt cô đong đầy tình yêu thương.
Phòng làm việc của Trình Ly Nguyệt là căn phòng độc lập, lúc này là thời gian tan ca, vì vậy phần lớn đồng nghiệp đều đã rời khỏi, Đường Duy Duy chủ động ở lại chơi với cậu nhóc, để cho Trình Ly Nguyệt yên tâm mà làm việc.
"Dì Đường, dì có thể in giúp con một phần sơ yếu lí lịch được không?"
"Con cần sơ yếu lí lịch để làm gì?"
"Con có chỗ dùng, dì cứ làm cho con một phần đi! Xin dì đấy." Cậu nhóc lộ ra bộ mặt rất đáng yêu, một đôi mắt to tròn long lanh nước, làm người ta nghĩ đến mèo con nhỏ.
Đường Duy Duy làm sao mà chịu nổi được sự công kích này, cô nhanh tay xoa đầu cậu một cái "Được, dì bây giờ giúp con in một phần"
Đường Duy Duy thật sự đã in cho cậu một phần, cô nghĩ, nhóc con nhỏ xíu như vậy ngay cả chữ cũng chỉ biết vài từ, nó lấy sơ yếu lí lịch để làm gì?
Trình Ly Nguyệt làm việc tăng ca tới tám giờ tối, cô không nhẫn tâm để con cùng mình tăng ca, cô định đem công việc về nhà làm, nấu cho con một chút đồ ăn, dụ cho nó ngủ trước rồi cô mới thức đêm làm việc.
Linda cũng vừa hay tăng ca, lại cùng ở chung khu nhân viên công ty, cô thuận đường chở hai mẹ con về nhà.
Một căn nhà, có một đứa trẻ, một người phụ nữ, là đủ để trở nên rất ấm cúng.