Âu Dương Mộng Duyệt liếc hắn một cái, sau đó, lắc đầu hết sức rõ ràng,"Cảm ơn, tôi không muốn khiêu vũ."
“ŧıểυ thư, hôm nay là buổi khiêu vũ, lẽ nào em chỉ đến nhìn sao? Tôi quan sát em một lúc rồi, phát hiện ra em không hề vui vẻ, tôi có thể đem hạnh phúc đến cho em." Người đàn ông hết sức tự tin nói. Âu Dương Mộng Duyệt thật sự không biết nên làm gì để thẳng thắn từ chối người đàn ông này, mặc dù nói bằng tiếng anh, nhưng mà, thân quen đến nỗi khiến ánh mắt cô nhất thời sáng lên, cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông vừa lên tiếng, cao lớn, anh tuấn, cho dù đeo lên chiếc mặt nạ màu đen, nhưng mà, sao cô thấy quá quen thuộc.
Cô hứng phấn đến độ cốc cũng cầm không được, bỏ cốc lại trên quầy rượu, xúc động thở không ra hơi.
Cách lớp mặt nạ, hai đôi mắt thâm tình trao nhau, giờ phút này, cho dù không nói lời nào, bọn họ cũng đã đắm chìm vào trong khoảnh khắc gặp mặt đối phương.
"Anh..." Âu Dương Mộng Duyệt kích động suýt nữa nói không lên lời.
Quý Thiên Tứ chạy trốn tới bên cô, kề cận cô, chìa tay nhẹ nhàng sờ lên đôi môi đỏ mọng ấy,"Không cần nói gì cả, anh biết."
Âu Dương Mộng Duyệt trực tiếp nhào vào lòng hắn, giọt lệ long lanh trong hốc mắt, trong đầu vẫn liên tục nghĩ ngợi, anh ấy sao có thể xuất hiện tại đây? không phải đang nằm mơ chứ!
Đây là giấc mơ sao? Nhưng mà cô đang ôm lấy cơ thể của hắn, cảm nhận sự ấm áp từ hắn, tất cả những điều này tuyệt đối không thể là mơ được."
"Anh làm sao tới đây được?" Âu Dương Mộng Duyệt không ngừng được vui đến nỗi khóc thút thít hỏi nhỏ."
"Ba em sắp xếp anh vào đây." Quý Thiên Tứ trầm thấp trả lời bên tai cô. Đáy lòng Âu Dương Mộng Duyệt thật sự rất cảm kích ba, cô thậm chí cho rằng, bữa tiệc hôm nay, là do ba cô sắp xếp cho cô và hắn gặp nhau! Lợi dụng sự che đậy của mặt nạ, công khai cho hai người gặp mặt ở bữa tiệc.
"ŧıểυ thư Âu Dương, có thể mời em cùng nhảy một điệu không?" Quý Thiên Tứ thấp giọng hỏi, tại nơi như thế này, hắn sẽ không bỏ lỡ cơ hội gần gũi nào với cô.
Âu Dương Mộng Duyệt lập tức mềm lòng rùng mình một cái, tối nay ông nội không phải đã đến rồi sao? Lúc này ông có thể ở trên cửa sổ tầng hai nhìn thấy mọi thứ phía dưới, đúng, tối nay, cô nhất định phải chơi thật vui vẻ.
Âu Dương Mộng Duyệt có cảm giác vụng trộm đầy vui sướиɠ, loại cảm giác này vô cùng ngọt ngào.
"Đương nhiên, vị tiên sinh này, tối nay anh là bạn nhảy duy nhất của tôi." Âu Dương Mộng Duyệt nhướng mày mỉm cười, giò phút này, ánh mắt của cô khôi phục lại thần thái hàng ngày, phát sáng như sao.
"Đó là vinh hạnh của tôi." Quý Thiên Tứ cúi thấp đầu, chăm chú đánh giá cô gái phía dưới mặt nạ, cô của đêm nay, đẹp đến nỗi khiến hắn say lòng.
Quý Thiên Tứ chìa tay ra, cùng cô nắm chặt mười ngón, tự nhiên xoay chuyển người vào trong sân nhảy.
Phía trước cửa sổ tầng hai, Âu Dương Đoàn nghe nói phía dưới bắt đầu khiêu vũ, ông biết hôm nay cháu gái mặc quần áo gì, vì vậy, có thể đứng ở đây nhìn xem cô có phải đã tìm được bạn nhảy hay chưa?
"ŧıểυ Duyệt tìm thấy bạn nhảy rồi đúng không?" Âu Dương Đoàn nhìn sang người con hỏi.
"Chắc là tìm được rồi." Âu Dương Bộ Vinh ban nãy đứng phía trước cửa sổ nhìn một lúc, liền trông thấy Quý Thiên Tứ tới nơi, trong nháy mát đã nhận ra con gái của mình, cô đã có bao nhiêu vui sướиɠ xúc động. Xem ra bữa tiệc này được sắp xếp quá hợp lý rồi."
"Ừ! Ta xem xem."
"Bố, đều đem theo mặt nạ, bố xem cũng nhìn không ra!" Âu Dương Bộ Vinh không muốn ông tự đi xem.
"Nhìn qua dáng dấp một chút cũng được." Âu Dương Đoàn nói xong, đứng ở trước cửa sổ, đánh giá người thanh niên ở dưới, trong nhóm bạn nhảy trẻ tuổi đó, mặc dù tầm nhìn của ông không tốt, nhưng vẫn nhìn thấy Âu Dương Mộng Duyệt.
"Kia là ŧıểυ Duyệt! Người đàn ông cùng nhảy với nó, thân hình không tồi, nhìn bóng lưng rất có khí chất."
Tâm trạng Âu Dương Bộ Vinh không khỏi căng thẳng, còn tốt, ông không biết gì mấy về Quý Thiên Tứ, vì vậy, căn bản không nhận ra, người lúc này đang nhảy cùng con gái, chính là Quý Thiên Tứ.
"Đúng vậy, đúng là rất tốt." Âu Dương Bộ Vinh kết hợp nói.
"Ta đã nói mà, bữa tiệc này tổ chức là đúng rồi, ŧıểυ Duyệt còn trẻ như vậy, nó còn rất nhiều sự lựa chọn, chỉ cần đưa nó hòa nhập vào thế giới của những người trẻ tuổi, là có thể quên đi Quý Thiên Tứ, tìm kiếm một tình yêu mới." Âu Dương Đoàn vô cùng tự hào nói.
Âu Dương Bộ Vinh không thể phản bác, chỉ có thể thuận miệng lên tiếng,"Nói rất đúng."
"Bố, ŧıểυ Duyệt chơi vui vẻ như vậy, để cho nó chơi đi! Chúng ta có lên về sớm một chút không?"
"Không cần, hôm nay ta có thời gian, phải dõi theo ŧıểυ Duyệt từ đầu tới cuối, cùng mấy người đàn ông khiêu vũ, trở về sẽ hỏi nó, rốt cục thích ai." Âu Dương Bộ Vinh thất kinh, thì ra bố không hề có ý định trở về, dự định nán lại đến khi vũ hội kết thúc sao?
Âu Dương Bộ Vinh còn hi vọng con gái cùng với Quý Thiên Tứ thoát khỏi vũ hội, tìm một chỗ nói chuyện, xem ra, cần phải nhắc nhở con gái tạm thời không được rời đi.
Âu Dương Mộng Duyệt lúc này, hạnh phúc như đang nằm mơ, ánh mắt cô cùng với hắn, nồng nàn xen lẫn vào nhau.
"Mấy hôm nay em không gọi điện cho anh, anh không giận chứ?" Âu Dương Mộng Duyệt lo lắng hỏi han.
"Sẽ không! Anh biết ông của em không cho phép em gọi cho anh."
"Em đã đồng ý với ông, không thể lừa dối ông, huyết áp của ông đã mấy lần lên cao, hết sức nguy hiểm."
"Ừ, không trách được em." Quý Thiên Tứ dịu dàng đáp.
"Ông em ngồi ở ghế lô trên tầng hai, bất cứ lúc nào cũng có thể nhìn xuống dưới này, nhưng mà, anh yên tâm, đeo mặt nạ rồi, ông sẽ không nhận ra anh." Tầm mắt Quý Thiên Tứ ngẩng lên nhìn thoáng qua hướng ghế lô tầng hai, quả nhiên cửa sổ đang mở.
"Sao ba em phải tổ chức bữa tiệc này? Là để em xem mặt sao?"
"Trước đây em cho rằng như vậy, hiện tại, em cảm thấy ba em làm như vậy, chính là cho chúng ta cơ hội gặp mặt nhau."
"Anh rất biết ơn ông." Quý Thiên Tứ thấp giọng nói.
"Ba em đứng ở bên này của chúng ta." Âu Dương Mộng Duyệt cong môi cười. Ánh mắt Quý Thiên Tứ nảy lên vài tia khát vọng, cánh tay khỏe mạnh của hắn, kéo cô vào ngách bên cạnh, ở đây có cây cột rất lớn, có thể che khuất tầm nhìn chỗ ghế lô tầng hai. Âu Dương Mộng Duyệt biết hắn định làm gì, hơi thở của cô có chút hổn hển, thuận theo, khi hắn cúi xuống nâng khuôn mặt cô lên, cô cũng phối hợp kiễng gót chân, bốn cánh môi ấm áp chạm vào nhau. Nụ hôn này, mang theo cảm giác khoái hoạt của việc yêu đương vụng trộm, bị ngăn cấm.
Hôn xong, thanh âm của Quý Thiên Tứ khàn khàn,"Anh muốn đem em rời đi."
"Ừ! Em cũng muốn cùng anh rời đi." Âu Dương Mộng Duyệt cũng có cảm giác giống vậy, nói xong, cô cười một cái,"Anh đợi em chút, em đi thay quần áo." Nói xong, chưa quá mười phút, Âu Dương Mộng Duyệt ở trong góc vẫy tay hướng đến hắn, thì ra, cô đổi quần áo với trợ lý của ba, lễ phục của cô với mặt nạ đều đeo trên người cô ấy, trở thành người thay thế cô đối phó với vụ ở vũ hội.