Nhưng cuối cùng Quý Thiên Tứ vẫn kìm chế được, chỉ là nụ hôn nồng cháy khiến hai người thở hổn hển. Âu Dương Mộng Duyệt ngại ngùng chạy vào trong phòng. Cô thực sự không biết phải đối diện Quý Thiên Tứ thế nào. Thế nhưng trong lòng cô cảm thấy vô cùng ngọt ngào.
Đám cưới của Hạ An Ninh được tổ chức tại một vườn hoa hồng lớn. 32 loài hoa hồng được vận chuyển bằng máy bay từ các nơi trên thế giới về khiến nơi đây tràn ngập hương sắc hoa hồng. Khăn trải bàn màu trắng và vàng lấp lánh sẵn sàng đón chào quan khách.
Trong quá trình chuẩn bị hôn lễ, cô dâu và chú rể đều mong ngóng từng phút giây, đợi đến ngày kết hôn.
Hôm nay, họ giống như đôi tình nhân bình thường tới làm thủ tục đăng ký kết hôn. Hai giấy chứng nhận đỏ thắm được đưa cho Hạ An Ninh.
Ngồi ở bên ghế phụ, tay cô lật giở nhẹ nhàng, nhìn ngắm ảnh của hai người được đóng dấu nổi. Họ đã chính thức trở thành vợ chồng.
Hạ An Ninh cười, đặt hai chứng nhận kết hôn vào trong túi. Chàng trai đang lái xe quay sang hỏi, “Em vui không?”
“Vui” ạ.”
“Vậy lát nữa chúng mình đi chúc mừng một lát nhé.”
“Chỉ hai người chúng ta thôi sao?”
“Đúng thế! Em muốn đi đâu, anh sẽ đi cùng em.”
“Chỉ cần có anh, đi đâu cũng được.”
“Được, anh sẽ chọn địa điểm.”Cung Vũ Trạch lái xe tới một nhà hàng trong trung tâm thành phố.
Hai vợ chồng Trình Li Nguyệt đã gửi thiệp mời. Lần này họ mời khoảng 200 quan khách. Họ hàng bên nhà Hạ An Ninh thì chỉ có người nhà họ Quý và Âu Dương.
Thân thế của Hạ An Ninh cũng khiến Trình Li Nguyệt và Cung Dạ Tiêu rất thương cô, chỉ mong đám cưới lần này được tổ chức viên mãn.
Trong lúc chờ đợi đám cưới, điều Hạ An Ninh cần chính là nghỉ ngơi, giữ tâm trạng vui vẻ. Bởi vì đối với hôn lễ, nhiều người sẽ thấy lo lắng, bồi hồi.
Âu Dương Mộng Duyệt và Cung Vũ Ninh ở bên cô, uống trà chiều, tập thể dục, mát-xa ở các trung tâm cao cấp, làm một số việc có lợi cho sức khỏe.
Cứ thế, thời gian cho đám cưới sắp tới gần, chỉ còn 3 ngày nữa là sẽ diễn ra.
Quan khách từ nhiều nơi trên thế giới bay tới thành phố A. Việc đảm bảo an ninh đã được gia đình nhà họ Cung chuẩn bị chu đáo.
Người bạn thân nhất của Cung Vũ Ninh cũng tới. Đó là cô gái lai Á, tên là Cổ Duyệt, cô để mái tóc ngang tai rất cá tính. Cô gái này tính tình phóng khoáng, cũng rất mong đợi đến ngày hôn lễ được tổ chức
Từ lúc cô ấy đến, Cung Vũ Ninh luôn đi cùng như hình với bóng. Hai người chẳng có chuyện gì không nói với nhau, thân thiết như đôi bạn nối khố, không rời nhau một bước.
Tại cổng khách sạn 7 sao, một chiếc xe Bently màu đen đưa đón khách dừng trước cửa. Bảo vệ bước tới mở cửa. Ở trên vị trí ghế phụ, một chàng trai khoảng hơn 20 tuổi bước ra, trên người mặc một chiếc áo phông màu tối, trên cổ đeo một chiếc tai nghe, bên ngoài còn có một chiếc sớ mi kẻ ô, mặc chiếc quần bò dài, mái tóc đen bóng bẩy, đôi mắt xanh như đại dương. Đây chắc chắn là một chàng trai mang hai dòng máu Á-Âu. Bảo vệ nhanh chóng tới mở cửa ghế sau, bước ra đầu tiên là một người đàn ông trông khá cuốn hút. Ở bên cạnh một đứa trẻ lai mới khoảng vài tuổi bước xuống cùng, phía bên kia là một người phụ nữ kiều diễm trong chiếc váy màu xanh. Cô hít thở một hơi dài, cảm nhận hương vị của quê hương, khiến cô cảm thấy vô cùng thân thiết.
“Mommy.” Đứa nhỏ chạy đến bên cô cầm tay.
Lam Ca đưa tay vỗ nhẹ lên người con trai lớn cao gần bằng anh, “Isi, cầm giúp cha những món quà này.”
Cặp đôi này chính là Lam Ca và Diệp ŧıểυ Thi. Hôm nay hai người con trai của họ đã trưởng thành. Chúng được thừa hưởng gen của người cha, đồng thời mang trong mình dòng máu phương Đông. Dường như chúng được thừa hưởng những gì đẹp đẽ nhất của cả hai dòng máu.
Con trai lớn Isi, con trái thứ hai là Auston. Sự xuất hiện của hai chàng trai này rất nổi bật.
Isi cầm hộ cha anh những món quà. Lúc đó hai cô gái bước ra từ khách sạn. Họ lập tức vui mừng chào hỏi, “Hi, Vũ Ninh.”
Quả nhiên, hai cô gái vừa đi vừa nói chuyện chính là Cung Vũ Ninh và Cổ Duyệt.
“Hi, Isi!”Cung Vũ Ninh cảm thấy thích thú. Chúng từ nhỏ đã chơi cùng nhau, cách hai năm hai nhà lại tổ chức gặp mặt nên họ đều quen nhau.
“Chỉ Vũ Ninh” Auston chạy tới.
Cung Vũ Ninh lập tức đo dáng người cậu, “Austron, em đã lớn thế này rồi cơ à.” Nói xong, cô bước sang chào cặp vợ chồng, “Chú Lam Ca, thím. Hai người tới rồi. Chú thím vào trong đi.”
“Vũ Ninh, chú và thím nghỉ ngơi một lát. Các cháu chơi cùng Isi và Auston nhé.”
“Vâng ạ. Chúng cháu lâu rồi mới được gặp.” Cung Vũ Ninh cười nhìn cậu bạn cùng tuổi Isi. Isi cũng rất vui vẻ gật đầu, “Cha, mẹ, hai người đi nghỉ trước đi, con sẽ chăm sóc em trai.”
“Hay quá, một lát nữa chị em Nghiên Hy cũng sẽ tới, chúng ta tụ tập một bữa.” Cung Vũ Ninh nói xong, quay sang giới thiệu người bạn của cô, “Đây là bạn của chị, Cổ Duyệt.”
“Chào bạn!” Cổ Duyệt chào.
Hai anh em Isi cũng chào lại một cách lịch sự. Lúc này phía ngoài cửa có một chiếc xe đang đi tới, một chiếc xe quân sự rất sang trọng, khiến những người nhìn thấy đều trầm trồ.
“Ai mà đi chiếc xe quân sự hầm hồ thế này nhỉ?”
Đúng lúc này, cửa bên ghế phụ mở ra, một cô gái rất trẻ cao khoảng 1m8, thân hình thon thả bước xuống khiến ai cũng phải ngước nhìn.
Ở bên ghế lái, một thanh niên cũng bước xuống, rất đẹp trai, tuấn tú.
Hai người đều toát ra một vẻ gì đó của con nhà lính.
“Nghiên Hy, Thần Dật, hai chị em tới rồi, nhớ chết đi được. Cung Vũ Trạch bước tới ôm lấy Nghiên Tịch.”
Hai chị em quả thật đã rất lâu rồi mới gặp mặt
Nghiên Tịch lùi lại một bước, nhìn ngắm chị họ của mình, “Càng ngày cành xinh!”
“Nói cứ như là em xấu đi không bằng.”
“Chị họ.” Thần Dật lễ phép chào.
Cung Vũ Ninh đưa tay xoa lên má cậu, “Càng lớn càng đẹp trai, chị không dám véo má nữa rồi.”
Lúc này, Isi đứng bên cạnh đang nhìn cậu thiếu niên nhỏ tuổi, suy nghĩ, “Em chính là cậu bé bú sữa hồi xưa chúng ta đi ngoài bãi biển phải không?”
“Em trai em lúc đó vẫn nhỏ nên không nhớ đâu. Nhưng đúng là nó đấy” Nghiên Tịch nhìn sang bên phía Isi.