Sau một đêm cố gắng điều tra vụ truy sát lần này, họ đã có được một chút manh mối, điều tra ra được một hình ảnh của camera giám sát an ninh, hình ảnh cho thấy họ đều bị một xe hàng đi theo từ nɠɵạı thành tới công viên ven biển, chiếc xe hàng này tồn tại từ khi Cung Vũ Trạch rời khỏi nhà.
Cho tới khi Cung Vũ Trạch và Quý An Ninh tới đoạn đường ven biển dạo bộ, những người này mới xuất hiện từ trong kho hàng, xông tới chuẩn bị thích sát Cung Vũ Trạch.
Nếu như anh và Quý An Ninh khi xuống xe không cảnh giác sự nguy hiểm của những người này, e rằng bọn chúng đã thành công rồi. Cũng may Cung Vũ Trạch từ nhỏ đã được huấn luyện để có thể nhạy bén phát giác nguy hiểm, nếu không hậu quả khó lòng tưởng tượng.
Có điều nhóm người này bịt mặt, dường như không thể nhận ra tướng mạo của chúng, cho dù hai tay lái có lẽ đã chết kia bị họ dẫn đi, căn cứ theo tác phong làm việc, chúng tuyệt đối không phải sát thủ bình thường.
Hơn nữa là một nhóm sát thủ vô cùng tinh vi, mục đích của chúng là gì, chúng thích sát Cung Vũ Trạch muốn có được lợi ích gì? Tới hiện tại họ vẫn chưa tìm ra đáp án.
Có lẽ suy đoán đơn giản nhất là thuê hung thủ giết người, sau lưng chúng chắc chắn có ẩn náu một người muốn dồn Cung Vũ Trạch vào chỗ chết.
"Bất luận kẻ đứng sau là ai, nhất định phải điều tra ra bằng được." Cung Vũ Trạch ra lệnh cho thuộc hạ.
Nếu như bên cạnh anh có nguy hiểm rình rập, vậy thì người quanh anh đều sẽ không an toàn, Quý An Ninh, em gái, còn cả ba mẹ và những người thân của anh, vì thế bất cứ nguy hiểm nào anh cũng không thể xem thường.
Ba giờ đêm Cung Vũ Trạch gọi điện cho Cung Vũ Ninh ở một quốc gia khác, nhắc cô sau này ra khỏi nhà phải dẫn thêm vệ sĩ, cẩn thận một chút.
Sau đó anh lại gọi điện cho ba mình, nói sơ qua tình hình ngày hôm nay, bảo họ khi ra ngoài cũng phải cẩn thận, vì an không chắc chắn đám người đó là nhằm vào anh hay là nhằm vào gia tộc của anh.
"Con yên tâm đi, mười ngày nữa chúng ta gặp mặt tại thành phố A." Đầu bên kia vọng lại tiếng ba anh Cung Dạ Tiêu trầm ấm, hồn hậu.
"Mẹ con ở bên cạnh ba chứ?"
"Mẹ con vẫn còn đang ngủ."
"À, vậy con không làm phiền nữa, mười ngày sau gặp lại, ba mẹ đón em xong rồi cùng về nước."
"Ừ!"
Hai cha con nói chuyện xong, Cung Vũ Trạch nhìn thời gian, bước vào phòng tắm của anh, tắm xong rồi đi ra. Anh rót một ly vang đỏ mang ra đứng trước cửa sổ nhìn vào màn đêm phía xa ánh mắt anh lấp lánh ánh sáng như của một con báo.
Buổi sáng tại gia tộc Âu Dương, trong phòng ăn, Quý An Ninh và Âu Dương Mộng Duyệt cùng ngồi ăn sáng với ông và ba.
Ánh mắt Âu Dương Đoàn sắc bén nhìn đôi mắt đỏ hoe ủa Âu Dương Mộng Duyệt, ông ngạc nhiên hỏi: "ŧıểυ Duyệt, tối qua con ngủ không ngon sao? Tại sao mắt sưng húp lên vậy?"
Quý An Ninh cũng lo lắng nhìn cô: "Tối qua em về rất muộn sao?"
Âu Dương Bộ Vinh trách móc nhìn con gái út: "ŧıểυ Duyệt, sau này không được về muộn quá mười một giờ biết chưa? Tôi qua con mười một rưỡi mới tới nhà, đừng tưởng ba không biết."
Âu Dương Mộng Duyệt cúi mắt, gật đầu đáp: "Con biết rồi!"
"Sao em về muộn vậy?" Quý An Ninh thì thầm hỏi.
Âu Dương Mộng Duyệt dụi mắt: "Vâng, em đi dạo với bạn."
"Bạn nào vậy? Nam hay nữ? Muộn vậy rất nguy hiểm." Âu Dương Đoàn liền lo lắng.
Sắc mặt Âu Dương Mộng Duyệt chột dạ tái nhợt, cô nhìn ông sau đso lại nhìn ánh mắt có thể nhìn thấu tất cả của ba, cô cắn môi nói dối: "Là... là một người bạn."
"Ông hỏi là nam hay nữ, lẽ nào tới việc này mà con cũng không biết sao?" Râu Âu Dương Đoàn dựng lên.
Âu Dương Mộng Duyệt có nói dối tài tới thế nào đi nữa thì việc này cũng không thể nói dối, cô thành thực trả lời: "Nam."
Ánh mắt ÂU Dương Đoàn lập tức vui mừng: "Ồ! Quen ở bữa tiệc tối qua phải không? Con cái nhà ai vậy?"
Quý An Ninh cũng hơi giật mình, cô lập tức đoán ra người đi dạo cùng Âu Dương Mộng Nugyệt tối qua là ai, lẽ nào là anh trai cô? Khi đó cô đi còn nhìn thấy hai người họ đang khiêu vũ.
"Ba, tối qua ŧıểυ Duyệt và cậu con trai nhà họ Trình trò chuyện cũng rất hợp." Âu Dương Bộ Vinh vội vàng nói một câu.
"Ừ, thằng bé đó không tồi, ông và ông nó còn là bạn thân! Có thời gian hẹn riêng ra nói chuyện." Âu Dương Đoàn vô cùng hài lòng Trình Dương.
Âu Dương Mộng Nguyệt hốt hoảng, cô lắc đầu nói: "Không cần đâu ông ơi, con không có cảm giác với anh ta, con thực ra..."
"ŧıểυ Duyệt mau ăn sáng đi, ăn xong ba có chuyện muốn nói với con." Âu Dương Bộ Vinh ngăn cản sự bốc đồng muốn nói ra sự thật của con.
Âu Dương Mộng Duyệt đành mím môi, vùi đầu ăn sáng, nhưng nghĩ tới những lời Quý Thiên Tứ nói với cô tối qua cô lại không tài nào nuốt nổi.
Ăn sáng xong, Âu Dương Bộ Vinh nói với hai con gái: "ŧıểυ Duyệt, An Ninh, cùng ba đi dạo một lát."
Quý An Ninh khoác tay Âu Dương Mộng Duyệt đi ra, đi theo Âu Dương Bộ Vinh về phía hậu hoa viên, khi đi cách xa đại sảnh chừng trăm mét, Âu Dương Bộ Vinh liền ngồi xuống một chiếc ghế đá, nhìn đứa con gái mà ông vẫn lấy làm kiêu ngạo, ông nói với Quý An Ninh: "An Ninh, con là một đứa con không khiến ba phải lo lắng, ba rất yên tâm, anh trai con cũng là một đứa rất xuất sắc và có tài. Ba rất thích cậu ta."
Nói xong ông quay sang nhìn Âu Dương Mộng Duyệt: "Ba biết tối qua con ở cùng cái cậu nhà họ Quý đó."
Ánh mắt Âu Dương Mộng Duyệt trở nên hoảng loạn: "Ba, lẽ nào ba cũng muốn ngăn cản con sao?"
Quý An Ninh ngạc nhiên quay đầu nhìn Âu Dương Mộng Duyệt, sau đó vui mừng: "Em và anh chị? Hai người đang hẹn hò?"
Câu nói này khiến Âu Dương Bộ Vinh ngạc nhiên vài giây, cái gì? Quý Thiên Tứ không thích con gái mình?
Quý An Ninh cũng không tin anh trai mình không thích Âu Dương Mộng Duyệt, cô bất giác lo lắng cho cô: "Anh trai chị chính miệng nói ra sao?"
"Đúng vậy! Tối qua em tỏ tình với anh ấy, bị anh ấy từ chối rồi." Đôi mắt của Âu Dương Mộng Duyệt lại đỏ hoe. [Thêm "Gác Sách" khi tìm truyện trên google để đọc bản ít lỗi chính tả hơn bạn nhé <3]
Âu Dương Bộ Vinh vốn dĩ muốn nói con gái vài câu, bây giờ ông không cần nói cũng hiểu tâm trạng buồn bã của con, ông thở dài vỗ nhẹ Âu Dương Mộng Duyệt: "Con gái ngốc à, cái cậu nhà họ Quý đó vốn dĩ có thành kiến với gia tộc chúng ta, cậu ta không thích con cũng là điều hợp tình hợp lý, con cũng đừng quá để bụng, trên thế gian này còn rất nhiều chàng trai cho con lựa chọn." Dứt lời ôn glại nói với Quý An Ninh: "An Ninh con hãy an ủi em con đi."
"Vâng, con biết rồi." Quý An Ninh đáp một tiếng sau đó dắt tay Âu Dương Mộng Duyệt đi vào một con đường khác, khi cô nhìn lại Âu Dương Mộng Duyệt mới phát hiện ra đôi mắt cô đang rưng rưng nước mắt, không mấy giây đã tuôn rơi như mưa.