Thời gian bất tri bất giác đã đến ba giờ rạng sáng, vào lúc này hai người họ quả thực không chịu được nữa, mắt không thể mở ra được, liền không hàn huyên nữa, thế là chìm vào giấc ngủ rồi.
Buổi sáng mười giờ, hai cô gái mới mở mắt cùng nhau, nhìn vào đối phương, đều bật cười.
“Mấy giờ rồi, chị cảm giác ngủ đến xế chiều rồi.” Quý An Ninh nhìn mặt trời ngoài cửa sổ, may quá.
Âu Dương Mộng Duyệt cầm lấy điện thoại di động nhìn một cái, “Không muộn, mới mười giờ, ông nội và cha cũng sẽ không nói gì chúng ta đâu, chúng ta dậy đi!”
Hai người cùng nhau đứng dậy, Âu Dương Mộng Duyệt cầm bộ quần áo mới cho cô ta, xuống lầu ăn sáng, Qúy An Ninh và Cung Vũ Trạch liên lạc điện thoại một chút, chiều nay gặp lại, anh ta vừa vặn phải ở nhà xử lý một chút công việc.
“Buổi chiều chúng ta đi nơi nào chơi đi! Em biết có một nhà câu lạc bộ, vui lắm.” Âu Dương Mộng Duyệt hiếm khi có bạn, tâm tư vui chơi cũng đều đặt lên trên rồi.
“Được đó! Em đối với nơi này quen thuộc, em đưa chị đi đi!”
“Gọi vị kia của chị, hỏi cả... anh của chị có đi không.” Âu Dương Mộng Duyệt khi nhắc tới Qúy Thiên Tứ, sắc mặt có một chút ngượng ngùng.
“Anh trai chắc có thời gian, chị sẽ mời anh ta cùng đi, anh ta cũng nên thả lỏng một chút.” Sau khi Quý An Ninh tự nhận thức được Qúy Thiên Tứ, cũng như vẫn thường nhìn thấy anh ta ở trong công ty bận rộn, rất ít có kỳ nghỉ cho riêng mình, giống như là hình tượng của người cuồng công việc.
Cho nên, lần này hiếm khi được xuất nɠɵạı giải sầu, cô ta nên để cho anh ta chơi vui vẻ.
“Vâng!” Âu Dương Mộng Duyệt gật gật đầu, nhìn là biết, rất vui vẻ.
Buổi chiều hai giờ rưỡi, Qúy An Ninh gọi điện thoại cho Cung Vũ Trạch, Cung Vũ Trạch tất nhiên là muốn đi cùng cô ta rồi, Qúy An Ninh lại ấn gọi điện thoại cho Qúy Thiên Tứ, Qúy Thiên Tứ do dự vài giây, “Nhất định phải đi sao?”
“Anh, anh nên bớt chút thời gian đi cùng bọn em đi! Anh cũng đừng suốt ngày say lòng vào công việc, khi cần giải sầu, chúng ta nên chơi cho vui vẻ lên được không?” Qúy An Ninh khuyên nói.
Qúy Thiên Tứ dường như bị cô ta nói không còn lý do nào, liền cười nhẹ một tiếng, “Được, đi thì đi vậy!”
“Em bảo Cung Vũ Trạch đón anh rồi, anh và anh ta liên lạc với nhau nhé, em và ŧıểυ Duyệt bắt đầu từ nhà xuất phát.” Qúy An Ninh nói xong, liền cúp điện thoại.
Âu Dương Đoàn đang trong phòng sách, tự mình viết tên của Qúy An Ninh lên gia phả tổ tiên, ông ta cũng không ép buộc Qúy An Ninh đính chính lại họ Âu Dương, đến hôm nay Âu Dương hận nhất phải là họ Thị, nhưng bây giờ là do ông ta đích thân viết lên.
Cái này cũng là thể hiện ân oán hai nhà đến thời khắc này, đã dần dần tiêu tan.
Âu Dương Bộ Vinh đi vào, nhìn cha ngồi ở bàn đọc sách ngẩn người nhìn vào trước mặt quyển gia phả màu vàng kia, ông ta đi tới bên cạnh người cha, liền nhìn thấy ông ta đang xem một cái tên, Âu Dương Vi Lạp, đây là tên em gái đã qua đời của ông ta.
“Cha... Lát nữa An Ninh cùng ŧıểυ Duyệt đi ra ngoài chơi, con đưa cha đi bệnh viện khám một chuyến nhé! Đúng lúc con cũng muốn qua đó một chuyến.”
“Con đi đi! Sức khỏe của con so với cha còn không bằng đó! Cha ở nhà chờ hai đứa bé quay về.” Nói xong, trên mặt của Âu Dương Đoàn thoáng qua một sự vui vẻ yên tâm,” Gia tộc Âu Dương của chúng ta, từ nay về sau đã có hai người thừa kế rồi.”
“Đúng vậy! Con tin tưởng ŧıểυ Duyệt rất vui khi có một người có thể dựa vào, sau này nhà họ Cung cũng sẽ giúp đỡ chúng ta.”
“Đây là một điểm, nhưng còn có một điểm nữa, chúng ta cũng phải nắm chắc một chút, đó chính là mau sớm tìm cho ŧıểυ Duyệt một người chồng tương lai xuất sắc, cha hy vọng trước khi nhắm mắt, có thể nhìn thấy hình dáng người đó chăm sóc nâng đỡ ŧıểυ Duyệt như nào.”
“Cha, cha chuẩn bị như này là cho ŧıểυ Duyệt coi mắt sao?”
“Cái này cũng chỉ là một biện pháp tốt, An Ninh cũng sắp bàn chuyện cưới gả rồi, đến lúc đó, cha quyết định tặng một nửa cổ phần làm của hồi môn cho An Ninh, còn một nửa kia, thì giao cho ŧıểυ Duyệt trông nom! Nó không phải luôn ầm lên vì không muốn thừa kế gia nghiệp sao? Bây giờ nó toại nguyện rồi, nó với An Ninh mỗi người một nửa.”
“Cũng tốt, con sẽ lưu ý người tuổi trẻ bên cạnh, cho ŧıểυ Duyệt chọn lựa.” Âu Dương Bộ Vinh cũng đồng ý.
Hai giờ rưỡi, Âu Dương Mộng Duyệt lái xe chở Qúy An Ninh tới câu lạc bộ trước, ở chỗ này cô ta nuôi một con ngựa Ôn Thuận, hôm nay, cô ta sẽ để cho cho Qúy An Ninh cưỡi, đối với kỹ thuật cưỡi ngựa, Qúy An Ninh cũng được nghiên cứu qua, trở về ba năm trước ở nhà họ Qúy, cuộc sống của cô ta đều y theo tiêu chuẩn thiên kim nhà giàu.
Cô ta học qua gofl, kỹ thuật cưỡi ngựa, dương cầm, hội họa, mỗi thứ đều học qua một chút, mặc dù không được coi là giỏi, nhưng cái gì cũng biết một chút.
Hai cô gái chọn xong ngựa, cùng nhau đi dạo ở gần bãi cỏ, đợi họ đi được một vòng rồi quay lại, hai người đàn ông cũng đến rồi, bởi vì là chơi ở câu lạc bộ, cho nên, hai người cũng không mặc chỉnh trang như thường ngày, đều mặc đồ thoải mãi vận động, Cung Vũ Trạch cả người là một màu đen, Qúy Thiên Tứ bên là mặc quần thể ȶᏂασ màu đay, đeo một cái kính dâm màu bạc, cả người tỏa ra khí chất ấm áp của người đàn ông chín chắn mê người.
Cung Vũ Trạch đi về phía Qúy An Ninh, dắt ngựa của cô ta, ngẩng đầu khen, “Cưỡi ngựa không tồi.”
“Bình thường bình thường, em không biết cưỡi mấy, ŧıểυ Duyệt so với em biết cưỡi hơn.” Quý An Ninh nói xong, chuẩn bị xuống ngựa, nhưng bởi vì con ngựa này cao to vô cùng, làm cho cô ta khi xuống ngựa, chút nữa vấp ngã, Cung Vũ Trạch liền rang đôi tay khỏe mạnh, ôm lấy cô ta.
Ánh mắt Qúy Thiên Tứ nhìn vào người của Âu Dương Mộng Duyệt, muốn xem cô ta xuống như thế nào.
Âu Dương Mộng Duyệt có kỹ năng, cô ta xoay mình ngược lại nhanh nhẹn xuống, có một phen oai hùng.
Qúy Thiên Tứ ánh mắt khẽ híp một cái, lại xem thường cô ta rồi.
“Anh Qúy, anh không phải muốn chơi gofl sao? Để ŧıểυ Duyệt đi cùng anh nhé! Tôi đưa An Ninh đi luyện bắn.” Cung Vũ Trạch tự nhiên lên tiếng nói.
“Vâng, em muốn luyện, tý nữa anh dạy em nhé.” Quý An Ninh nhìn Cung Vũ Trạch nói.
“Đương nhiên dạy em rồi.” Cung Vũ Trạch nói xong, khoác vai cô ta, rất thân thiết.
Hình ảnh này, làm Qúy Thiên Tứ những tâm tư đến cùng bị ép xuống, anh ta đương nhiên không thể đi làm kỳ đà cản mũi bọn họ, anh ta chỉ còn cách gật đầu nói, “Được rồi! hai người đi chơi đi, muộn chút lại gặp mặt.”
Âu Dương Mộng Duyệt đứng ở một bên, Qúy Thiên Tứ nhìn sang một bên nói, “Đi cùng tôi đánh gofl không?”
“Có ạ! tôi cũng thích chơi gofl.” Âu Dương Mộng Duyệt hết sức tự nhiên trả lời.
“Được, vậy cứ như vậy đi, tôi cùng An Ninh đi trước.” Cung Vũ Trạch nói xong, dắt Qúy An Ninh đi theo phương hướng nơi tập bắn.
Sau lưng, Qúy Thiên Tứ đi về phía sân golf, Âu Dương Mộng Duyệt chậm rãi đi theo, nghĩ đến cái gì đó, khuôn mặt đẹp hơi đỏ lên, lần trước ở sân golf, anh ta đích thân cầm tay dạy qua cho cô ta.
Quý An Ninh bị Cung Vũ Trạch kéo đi một đoạn đường, cô ta có chút tò mò hỏi, “Anh làm sao biết anh trai em thích chơi gofl?”
“Anh ta ở trên đường nói.”
“Vậy chúng ta tại sao không đi cùng với họ?" Quý An Ninh có chút không hiểu vặn mi, cùng nhau chơi không phải tốt hơn sao?
Ánh mắt sâu thẳm của Cung Vũ Trạch thoáng qua một nụ cười, đôi môi mỏng ghé vào bên tai cô ta nói, “Nhưng anh muốn chỉ có anh và em bên nhau thôi!”
Bên tai của Qúy An Ninh thoáng chốc đỏ lên, có chút ngượng ngùng né tránh ánh mắt nóng bỏng của anh ta, kéo ống tay áo của anh ta, “Đi!”.
Cũng chỉ có Cung Vũ Trạch biết, nguyên nhân tại sao anh ta làm như vậy, cho Qúy Thiên Tứ tạo nên cơ hội.
Vẫn còn buồn phiền vì chưa tìm được chương mới nhất của ŧıểυ thuyết sao?