“Ba... Con nhất định sẽ nhận đứa bé này, cho dù ba không thích nó, con cũng sẽ nhận nó, ngày tháng sau này nếu được sống cùng với nó, thì đó là niềm hạnh phúc nhất của con”. Âu Dương Bộ Vinh nghiêm túc nói.
“Con... Con có nghĩ đến cảm nghĩ của Mộng Duyệt hay không?”
“Mộng Duyệt rất yêu mến cô bé, con bé trước giờ rất cô đơn, bây giờ có thêm chị gái bên cạnh, chẳng phải tốt hơn sao? Ba có biết tháng trước Mộng Duyệt đi đâu không? Con bé về nước Z đấy ba, hai đứa ở với nhau một tháng, rất hợp và rất quý nhau”.
Âu Dương Đoán giật mình “Con nói sao? Duyệt Duyệt không hề phản đối ư?”
“Dạ đúng, Duyệt Duyệt rất thích con bé, không những không phản đối mà còn rất vui khi đón chị gái về nhà”.
Âu Dương Đoàn chau mày, “Vậy con định bao giờ đưa cô bé về nhà?”
“Con định tối nay dẫn cô bé về nhà dùng bữa tối, kèm theo 2 vị khách nữa, một là bạn trai của cô bé Cung Thiếu Gia Cung Vũ Trạch, còn một người là đứa bé Qúy Gia nhận nuôi, Qúy Thiên Tứ.
“Cái gì? Con còn để người của Quý gia bước chân vào nhà sao?”
“Dù sao thì cũng là anh trai của An Ninh, ba à, con xin ba tạm thời hay bỏ qua ân oán trong quá khứ, đứa trẻ đó họ Qúy nhưng nó không mang dòng máu Qúy gia, xin ba đừng quá định kiến với nó”.
“Con vừa nói gì? Con bé tên là An Ninh? Bạn trai nó là cậu thiếu gia nhà họ Cung đó sao?”
“Vâng, con bé tên là An Ninh, nó và đại thiếu gia nhà họ Cung chuẩn bị kết hôn rồi ạ” Âu Dương Bộ Vinh biểu cảm hoan hỉ.
Âu Dương Đoán tưởng rằng cháu gái nội của mình và Cung Vũ Trạch yêu nhau, nào ngờ lại là đứa cháu khác của dòng họ Âu Dương có tình cảm nam nữ với cậu ta.
Âu Dương Bộ Vinh chờ đợi người cha của mình trả lời, Âu Dương Đoán dù sao tuổi cũng đã cao, tâm trạng xúc động mạnh như ban nãy cũng bởi vì bị đả kích, lúc này bình tĩnh lại, ông vẫn luôn cho rằng gia tộc Âu Dương con cháu nối dõi quá ít là điều vô cùng đáng tiếc. Ông đã từng khuyên con trai lấy thêm vợ, nhưng con trai nhất quyết không chịu, do vậy kế thừa gia tộc đến nay chỉ có duy nhất một cô cháu gái.
Và hiện tại, gia tộc Âu Dương lại có thêm một thành viên, Âu Dương Đoán nghĩ kĩ lại, cũng phần nào buông bỏ thù hận với Qúy gia, ông gật đầu nói: “Thôi được, tối nay mời con bé về nhà đi, ta muốn gặp mặt”.
“Ba, mong ba khoan dung với con bé một chút, nó rất hiểu chuyện và ngoan ngoãn, hiểu rõ ân oán của hai gia đình nhưng cũng không trách móc chuyện xảy ra năm đó, như vậy cũng hiếm thấy.
“Con bé biết ân oán giữa hai nhà chúng ta rồi sao?”
“Con bé biết rồi ba ạ, dẫu rằng biết tất cả mọi việc nhưng nó vẫn tìm tới con nhận cha, con thật sự vô cùng cảm động.”
Trong lòng Âu Dương Đoàn bất giác lại càng thấy quý đứa cháu gái này hón, ông gật gật đầu nói:” Được, bảo nhà bếp bữa tối làm thịnh soạn vào.”
“Được ạ, cái này con sẽ sắp xếp.” Âu Dương Bộ Vinh đã vô cùng hoan hỉ.
Âu Dương Bộ Vinh đi ra bèn gửi tin nhắn cho Âu Dương Mộng Duyệt: “Con dặn dò chị con nhé, buổi tối đưa bọn họ về nhà sớm chút.”
Âu Dương Mộng Duyệt nhận được tin nhắn xong tâm trạng rất phấn khởi, xem ra phụ thân đã thuyết phục được ông nội rồi, tuyệt quá, điều cô mong ngóng sắp đến rồi.
Cô lại có thêm một người thân nữa rồi.
Cô trả lời một chữ “Vâng”.
Ăn trưa xong bọn họ lại đi dạo bộ ở một công viên cấp quốc gia, đi dạo đến hơn 3 giờ, Âu Dương Mộng Duyệt đề nghĩ về nhà, tất cả đều không có ý kiến.
Cung Vũ Trạch lái xe thể thai, hai người ngồi, Âu Dương Mộng Duyệt và Quý Thiên Tứ chọn bắt xe về, bọn họ đều vô cùng tự giác, không muốn xen vào giữa Cung Vũ Trạch và Quý An Ninh, ảnh hưởng bọn họ âu yếm nhau.
Vì không biết đường nên Cung Vũ Trạch quyết định đi theo sau taxi, ở phía trước, Quý Thiên Tứ và Âu Dương Mộng Duyệt ngồi lên ghế sau của taxi, cô nói địa chỉ nhà.
Âu Dương Mộng Duyệt ít ngồi taxi nên cảm thấy vô cùng mới mẻ, chỉ là trình độ của tài xế taxi nhanh quá, khiến cô mấy lần liền càm thấy kinh hồn bạt vía.
Đặc biệt là một lần trên đường bỗng có một đứa bé đột ngột chạy ra, tài xế taxi phanh gấp, Âu Dương Mộng Duyệt sợ hãi bấu víu lung tung, thế là bám thẳng vào cánh tay cùa nam nhân bên cạnh, khuôn mặt nhỏ nhắn không dám nhìn phía trước, dụi vào lồng ngực anh mà nấp.
Thế nhưng, tài xế taxi ȶᏂασ thác lái xe vô cùng điêu luyện, dễ dàng phanh xe lại, không xảy ra tai nạn máu me gì.
Âu Dương Mộng Duyệt hoàn hồn, thấy vẫn bình an vô sự, cô mới phát hiện ra là đôi tay mình đang bám chặt cánh tay Quý Thiên Tứ, sơmi trắng của anh lộ rõ một vết lõm hẳn vào trong, chính là chỗ cô vừa vùi vào.
Cô ngại ngùng lập tức buông tay, nói với anh một câu: “Xin lỗi.”
“Anh lái chậm thôi.” Quý Thiên Tứ nói với tài xe ở phía trước, người tài xế đó lập tức cho giảm tốc độ, lái xe chậm và vững hơn.
Khoang xe phía sau bị bao phủ bởi sự ngượng ngùng, sắc mặt Âu Dương Mộng Duyệt đỏ bừng như phát sốt cứ hướng ra bên ngoài, đầu óc cô hỗn loạn, không biết nên làm thé nào, hôm nay đã xảy ra quá đủ hành động mất mặt rồi
Cô nhất định phải đảm bảo sẽ không phát sinh nữa, nếu không thì Quý Thiên Tứ sẽ ghét cô lắm.
Trong chiếc xe thể ȶᏂασ đằng sau, Quý An Ninh chống cằm nhìn ra ngoài, không biết cô đang nghĩ gì, Cung Vũ Trạch thì đang chuỷen tâm theo sát chiếc xe taxi, chỉ là khi dừng đèn đỏ anh quay sang nhìn cô gái đang trầm tư suy nghĩ cũng không quấy rầy cô.
Quý An Ninh nghĩ rất nhiều, tâm trạng cô cũng vô cùng phức tạp, cô nghĩ tới ông nɠɵạı, ông nɠɵạı trước giờ không hề nhắc tới chuyện của gia tộc Âu Dương, đó là vì sao vậy? Ông nɠɵạı thật sự hận gia tộc này như vậy hay sao?
Nhưng cô biết một điều là cái chết của mẹ ông khiến ông nɠɵạı vô cùng đau khổ, đến lúc chết ông vẫn cho rằng là bản thân đã ép con gái tới con đường chết,khi qua đời trong lòng ông chứa đầy sự áy náy.
Nếu cái chết của mẹ không đổ cho nhà Âu Dương, vậy thì cô tình nguyện nhận cha có tính là làm trái với suy nghĩ của ông nɠɵạı không?
“Đừng nghĩ nhiều như vậy, chỉ cần là việc em muốn làm thì có thể làm.” Dường như anh nhìn thấu mọi tâm tư của cô, Cung Vũ Trạch an ủi cô một tiếng.
“Em không biết mình làm vậy rốt cuộc là đúng hay sai nữa.”
Nếu bọn họ là người thân yêu mến em thì chỉ cần em vui, kể cả có xuống suối vàng cũng sẽ không trách em đâu.”
“Thật sao?” Quý An Ninh quay đầu nhìn anh, nghiêm túc hỏi một câu: “Thật sự là như vậy sao anh?”
Tình thân vĩ đại như vậy đấy, nếu mẹ em, ông nɠɵạı em vẫn còn trên thế gian này, chỉ cần em muốn nhận cha thì chắc chắn họ sẽ không phản đối, bởi em cần một người cha, huống hồ đó còn là một người cha yêu thương em.”
Có lời của anh, nút thắt trong lòng Quý An Ninh cũng đã được mở, khuôn mặt cô cũng giãn ra, cô gật gật đầu: “Anh nói đúng, nghe theo con tim em là được.”
Có một chuyện e thấy hơi buồn cười, em còn từng ghép đôi anh trai và em gái rm, chẳng trách mà anh trai khi đó lại phản đối em làm vậy, hoá ra anh ấy sớm đã biết Mộng Duyệt là em gái em.” Quý An Ninh nghĩ lại chuyện này chỉ cảm thấy có chút tức cười.”
Cung Vũ Trạch nhìn khá rõ, là một người đàn ông, anh cũng tương đối hiểu tâm tư của Quý Thiên Tứ, anh có một trực giác rằng Quý Thiên Tứ không hề ghét Âu Dương Mộng Duyệt, có thể nói rằng còn có chút thích cô.
Vẫn đang đau khổ vì không tìm được chương mới nhất của ŧıểυ thuyết sao?