Ánh mắt của Quý Thiên Tứ di chuyển khỏi người cô, chỉ mới hai ngày trước đây anh còn lạnh lùng cao ngạo khi đối mặt với cô, lúc này, bất kỳ sự quan tâm nào của anh đều thể hiện sự vô cùng giả dối.
“Xin lỗi.” Đúng lúc này, Âu Dương Mộng Duyệt bỗng nhiên quay đầu sang xin lỗi anh.
Lông mày Quý Thiên Tứ khẽ nhíu lại, nhìn vẻ mặt bình tĩnh của cô: “Sao cô lại xin lỗi tôi?”
“Tôi biết thời gian vừa qua tôi đã quấy rầy anh, bám riết anh, tuỳ tiện lại vô cớ gây sự, tôi xin lỗi anh, sau này tôi sẽ không gây them phiền phức cho anh nữa.” Đôi mắt trong veo của Âu Dương Mộng Duyệt lộ ra sự xin lỗi chân thành.
Tuy Quý Thiên Tứ có được lời xin lỗi của cô nhưng trong long anh lại không cảm thấy vui vẻ, anh lãnh đạm nói: “Không có gì.”
“Cám ơn anh đã đưa chị gái tôi tới đây, để chị ấy và ba tôi nhận nhau.”
“Không cần khách khí.”
Âu Dương Mộng Duyệt cụp mắt xuống không nói them gì nữa, bỗng chốc cả bầu không khí trầm lắng hẳn.
Lúc này, bóng dáng của Quý An Ninh và Cung Vũ Trạch đang bước vội tới, sắc mặt Quý An Ninh vô cùng sốt sắng và âu lo hỏi: “Sao rồi? Ông ấy sao rồi?”
“Bác sĩ của ba đang làm kiềm tra cho ông ấy, chị đừng lo.” Âu Dương Mộng Duyệt bước lên phía trước an ủi cô.
Quý An Ninh nhìn Âu Dương Mộng Duyệt, cô đưa tay ra ôm lấy Mộng Duyệt, rồi lùi sau một bước nói: “Em nên sớm nói cho chị về thân phận của em.”
Âu Dương Mộng Duyệt nhoẻn miệng cười: “Em sợ sẽ làm phiền đến chị, cũng sợ sẽ doạ chị sợ, vì vậy mà em vẫn luôn quan sát chị.”
Quý An Ninh thở dài, ngẩng đầu nhìn cánh cửa màu xanh lạnh lẽo kia, cô cũng hy vọng phụ than sẽ bình an vô sự.
Nửa tiếng sau, Âu Dương Bộ Vinh thay bộ quần áo bệnh nhân ra ngoài, ông vừa làm kiểm tra xong, cũng đã uống thuốc, tinh thần đã khá hơn nhiều.
“Ba! Ba sao rồi?” Âu Dương Mộng Duyệt vội tiến lên phía trước dìu ông.
“Ba không sao, đỡ nhiều rồi.” Nói xong, Âu Dương Bộ Vinh nhìn Quý An Ninh: “Con à, những năm nay vất vả cho con quá.’”
“Con sống rất tổt ạ.” Quý An Ninh không muốn làm ông lo lắng.
“Nào, chúng ta tìm một phòng nghỉ yên tĩnh nói chuyện.” Âu Dương Bộ Vinh đi về phía một cánh cửa, mấy người trẻ tuổi theo sau ông.
Ngồi xuống, ánh mắt Âu Dương Bộ Vinh quan sát kỹ Quý An Ninh, dường như ông gặp lại mẹ cô năm đó, trong sự hối hận của công còn có cả sự tiếc nuối vô ngàn: “Ta nghe nói việc của mẹ con rồi, An Ninh, ta có lỗi với mẹ con con, càng có lỗi với con.” Nói xong, ông quay đầu nhìn sang đứa con gái còn lại: “Mộng Duyệt, ba cũng có lỗi với con và mẹ con, ba là một kẻ tội đồ, ba đã phụ mẹ của các con, ba có lỗi với cả đôi bên.”
Quý An Ninh và Âu Dương Mộng Duyệt nhìn nhau, ánh mắt đều không có vẻ trách móc, bởi chuyện năm đó các phức tạp, ân oán đời trước kéo theo người đời sau, dường như chẳng thể trách ai, ai cũng bất lực.
“Ba à, khi mẹ đi mẹ cũng chẳng hề trách ba, bà đi rất thanh thản.” Âu Dương Mộng Duyệt an ủi ông.
Quý An Ninh lại trầm mặc, cô không biết mẹ cô khi quyết định kết liễu cuộc sống thì tâm thái bà khi đó thế nào, đó chắc chắn là sự giải thoát! Bà mất đi người yêu, lại vì sinh cô ram à bị cha mẹ từ mặt, bà lúc đó nhất định rất bất lực, có lẽ rất đau khổ.
Ánh mắt Âu Dương Bộ Vinh nhìn cô, trong mắt ông lộ vẻ vô cùng áy náy, Quý An Ninh trong mắt ông, khoé mắt đỏ au, tay cô để trên đầu gối bị một bàn tay to nắm chặt, Cung Vũ Trạch xót xa nhìn cô.
Tay anh chắc chắn và vững chai nắm chặt cô, âm thầm khích lệ an ủi cô, nói với cô rằng, đừng sợ, có anh ở đây.
Lúc này, “Âu Dương lão gia, tôi muốn biết rằng liệu gia tộc nhà ông có nhận Quý An Ninh không? Nếu không muốn...”
Trong giọng nói của Quý Thiên Tứ vẫn không có thiện cảm với gia tộc Âu Dương, điều này từ nhỏ đã trở thành tâm lý biến đổi một cách vô tri vô giác từ khi anh còn nhỏ ở Quý gia.
Khoé mắt Âu Dương Bộ Vinh đỏ ngầu, ông nhìn Quý An Ninh nói: “Sao ta lại không nhận con bé chứ? Ta vô cùng biết ơn con bé đã trở về bên ta, còn nhận người cha này, đời này, ta sẽ dung phần đời còn lại của mình để bù đắp và dành tình yêu cho con bé, chỉ cần nó muốn trở về Âu Dương gia thì ta luôn sẵn lòng chào đón.”
“Ba à, con sợ ông nội...” Âu Dương Mộng Duyệt ở bên cạnh nhắc nhở ông.
Âu Dương Bộ Vinh lại hoàn toàn không lo lắng, ông kiên định nói: “Ba tin rằng ông nội con biết rằng mình còn một đứa cháu gái nữa ở bên ngoài thì nhất định sẽ vô cùng vui vẻ, con yên tâm đi!”
Nhưng, Âu Dương Mộng Duyệt lại hoàn toàn không tự tin như phụ thân, bởi cô vô cùng hiểu ông nội, ông nội vô cùng có thành kiến với người nhà Quý gia.
“Con muốn quay về.” Giọng Quý An Ninh trong trẻo trả lời, cô không hề do dự.
Bởi người thân của cô trên thế gian này quá ít ỏi, cô không muốn mất đi người thân lần nữa.
“Chị à, em vô cùng hoan nghênh chị về nhà làm bạn với em.” Âu Dương Mộng Duyệt mỉm cười nói.
Quý An Ninh nhìn cô cười, Âu Dương Bộ Vinh vô cùng cảm thấy được an ủi, hai đứa con gái lại hoà thuận với nhau như vậy, đây là việc khiến ông thấy vui vẻ nhất.
“Âu Dương lão gia, vậy bữa tối nay có phải là tổ chức ở nhà Âu Dương không vậy?” Cung Vũ Trạch hỏi ông.
Âu Dương Bộ Vinh gật đầu: “Tất nhiên, tối nay chúng ta đều sẽ về nhà ăn.” Nói xong, ông nhìn sang Quý Thiên Tứ, ông sợ anh sẽ từ chối. bèn thành khẩn nói: “Quý tiên sinh, tôi hy vọng cậu cũng có thể cùng tới.”
Quý Thiên Tứ nghĩ một hồi rồi cũng gật đầu, coi như là đã đồng ý.
Ánh mắt Âu Dương Mội Duyệt vô tình chạm vào ánh mắt anh, cô vội xấu hổ cụp hàng mi dài xuống, đôi hang mi che đi sự hoan hỉ trong đáy mắt cô.
Âu Dương Bộ Vinh lấy thuốc ở bệnh viện về nhà rồi hẹn mọi người tối nay tới nhà Âu Dương ăn cơm, Âu Dương Mộng Duyệt cũng thong minh, cô muốn phụ thân về nhà giải thích trước với ông nội, cô nói với Quý An Ninh: “Chị à, trưa nay chúng ta cùng ra ngoài dạo phố có được không! Buổi tối về nhà sau.”
“Được chứ!” Quý An Ninh mỉm cười gật đầu, sau đó quay lại nói với hai người đàn ông: “Hai người có muốn cùng đi với bọn em không? Hoặc là hai người tìm một quán cà phê nào đó ngồi chờ?”
“Vậy cùng đi đi!” Cung Vũ Trạch vô cùng vui vẻ đi cùng, anh nhìn sang Quý Thiên Tứ đứng bên cạnh: “Quý đại ca, anh có bận việc gì không?”
“Không có gì.” Quý Thiên Tứ đáp lại.
“Nếu đã không có việc gì thì cùng đi đi! Đại ca.” Quý An Ninh cầu xin anh.
Âu Dương Mộng Duyệt khẽ liếc sang, cô không nhìn thấy Quý Thiên Tứ đứng đằng sau, nhưng trong mắt cô cũng lộ ra sự mong ngóng.
“Được.” Quý Thiên Tứ đồng ý. [Thêm "Gác Sách" khi tìm truyện trên google để đọc bản ít lỗi chính tả hơn bạn nhé <3]
Lúc này lại thành ra hai đôi cùng tới trung tâm thành phố đi dạo, hai cô gái trẻ tuổi tác đương đương lại có quan hệ huyết mạch ở với nhau vô cùng vui vẻ.
Không lâu sau đã đi vào một con phố vô cùng tấp nập, Quý An Ninh và Âu Dương Mộng Duyệt khoác tay nhau đi phía trước, theo sau là hai nam nhân thân hình cao lớn, mặt mũi tuấn tú bất phàm tựa như là vệ sĩ đang đi theo bảo vệ họ vậy.
Ánh mắt của Cung Vũ Trạch nhìn về Quý An Ninh nhưng lại không phát hiện ra ánh mắt Quý Thiên Tứ bên cạnh anh cũng lại đang nhìn về Âu Dương Mộng Duyệt ở cạnh cô với tần suất lớn, có lẽ đây là chuyện mà đến bản thân anh cũng không phát hiện ra.
Vẫn đang đau khổ vì không tìm được chương mới nhất của ŧıểυ thuyết sao?