Âu Dương Mộng Duyệt cúi đầu, cắn môi cố gắng kìm nén để mình không rơi lệ. Cô đáp một tiếng: "Được, tôi sẽ đi, anh không cần đuổi, tôi sẽ đi."
Nói xong, cô lập tức quay lưng, nước mắt tuôn rơi như mưa, cô đưa tay lau vội, sau đó bước nhanh về phía cửa, như thể một đứa bé đang bị tổn thương.
Ánh mắt đọc tài liệu của Quý Thiên Tứ từ từ ngẩng lên, nhìn về phía cánh cửa bị cô mở tung, ánh mắt anh cố kìm nén tâm sự, nhưng cuối cùng tâm sự đó cũng ẩn đi, hồi phục lại sự lạnh lùng và lí trí vốn có của anh.
Âu Dương Mộng Duyệt chạy về phòng làm việc của cô, cô nằm bò trên bàn, nước mắt cứ thế tuôn rơi, cô không biết tại sao mình lại khóc, có gì đáng buồn chứ, chỉ là trái tim tức nghẹn như thể rất uất ức tủi thân, khiến cô muốn khóc.
Âu Dương Mộng Duyệt khóc một lát sau đó lấy khăn giấy lau nước mắt, hai mắt đỏ hoe bắt đầu thu dọn đồ đạc, lúc này cô mới phát hiện ra, nɠɵạı trừ túi ra, không hề có món đồ cá nhân nào thuộc về cô.
Dương Thuần bước ra khỏi phòng làm việc của mình thì thấy Âu Dương Mộng Duyệt hình như đang khóc chạy khỏi phòng của Quý Thiên Tứ.
Cô lập tức bước tới trước cửa sổ, lén nhìn thấy Âu Dương Mộng Duyệt nằm bò trên bàn khóc, hơn nữa lại còn thu dọn túi của cô ấy, như thể chuẩn bị thôi việc.
"Ồ, trợ lý Âu Dương, cô sao vậy? Bây giờ vẫn chưa tới giờ tan làm mà!" Dương Thuần mỉm cười hỏi với giọng cười trên sự đau khổ của cô.
Lẽ nào Quý tổng mắng cô ta? Hay hai người họ cãi nhau?
Âu Dương Mộng Duyệt ngẩng đầu nhìn Dương Thuần: "Trợ lý Dương, phiền cô giúp tôi làm thủ tục thôi việc, tôi sắp rời khỏi công ty!"
"Cái gì? Cô sắp nghỉ việc? Sao vậy? Quý tổng đích thân cho cô nghỉ việc cô sao?" Dương Thuần trong lòng mừng khôn xiết, có điều bề ngoài vẫn tỏ vẻ kinh ngạc.
Âu Dương Mộng Duyệt đã nhìn thấu bản chất của cô ta từ lâu, cô lạnh nhạt liếc nhìn cô ta: "Mai tôi sẽ không tới công ty."
Nói xong, cô xách túi của mình đi ra khỏi cửa, cô cũng quay đầu nhìn về phía phòng làm việc của Quý Thiên Tứ, ánh mắt thoáng chút thất vọng và bi thương mà ngay cả cô cũng không biết, chỉ có vài giây cô bèn quay người bước đi, vào trong thang máy.
Dương Thuần sau lưng mỉm cười vui vẻ nhìn theo cô, Âu Dương Mộng Duyệt đi rồi, vậy thì cơ hội của cô cũng tới.
Chí ít, bên cạnh Quý tổng, cô vẫn có cơ hội để lên chức.
"Sao cô ấy lại nghỉ vậy?" Sau lưng Sunny lên tiếng hỏi.
Dương Thuần nhoẻn miệng cười nhạt: "Nghỉ rồi không phải rất tốt sao? Người như cô ta không làm việc đàng hoàng, từ sáng tới tối chỉ biết bám riết lấy Quý tổng, nghỉ là tốt nhất!"
Trong lòng Sunny cũng mừng thẩm, Âu Dương Mộng Duyệt rời khỏi công ty, cô sẽ được thăng chức chứ?
"Cô có biết cô ta và Quý tổng xảy ra chuyện gì không? hôm qua Quý tổng vẫn còn vì cô ta mà đuổi việc một nhân viên, sao hôm nay lại đuổi việc cô ta?"
"Đáng đời, ai bảo cô ta từ sáng tới tối quyến rũ Quý tổng, Quý tổng chắc chắn không ưa cô ta nên đuổi việc cho rảnh nợ." Lúc này Dương Thuần cuối cùng cũng có thể bình phẩm gay gắt Âu Dương Mộng Duyệt.
Vì trong lòng cô ta hận Âu Dương Mộng Duyệt vô cùng, cô vừa tới liền cướp hết ánh mắt của Quý tổng.
Sunny cũng đồng quan điểm với Dương Thuần, Âu Dương Mộng Duyệt chính là người dựa thủ đoạn để vào công ty, bây giờ đã bị Quý tổng chán ghét, đương nhiên sẽ tìm lý do để đuổi việc.
Âu Dương Mộng Duyệt ra khỏi đại sảnh, bên cạnh có hai nhân viên tức giận thảo luận về cô.
"Nhìn mà xem, chính là vì cô ta mách lẻo trước mặt Quý tổng mà chị Liên bị đuổi việc."
"Mình không biết dùng thủ đoạn gì trèo lên giường của Quý tổng, vậy mà còn dám ngông cuồng, cô ta làm nhân tình còn không biết xấu hổ, chị Liên chẳng qua chụp lén cô ta vài tấm hình mà cũng bảo Quý tổng đuổi việc chị ấy, chà, chưa gặp người nào độc ác tới vậy."
Hai người đó như thể cố tình nói cho Âu Dương Mộng Duyệt nghe, Âu Dương Mộng Duyệt cũng nghe thấy rồi, cô quay đầu lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn hai người họ.
"Phiền các người đừng ăn nói linh tinh, tôi và Quý tổng của các người chả có quan hệ gì cả." Âu Dương Mộng Duyệt phản bác.
Cô thực sự không muốn gánh chịu lời xỉ vả như vậy.
Hai nhân viên kia vội vàng bỏ đi, nhưng thể rất sợ cô.
Âu Dương Mộng Duyệt bất giác thở dài, rời khỏi đây cũng tốt, dù sao cô cũng không thuộc về nơi này, lại còn phải nghe những lời chửi rủa vô cớ, sao phải khổ vậy chứ?
Quý Thiên Tứ đã nói sẽ dẫn Quý An Ninh tới gia tộc Âu Dương, vậy thì cô cũng nên về thôi.
Chỉ có điều nghĩ tới vẻ mặt lạnh lùng ban nãy của Quý Thiên Tứ, trái tim cô lại giống như bị cứa rách, đau đớn.
Dương Thuần bảo trợ lý của tổng giám đốc lên lấy báo cáo đã ký tên, tâm địa trở nên nham hiểm, cô muốn phát tán tin Âu Dương Mộng Duyệt bị đuổi việc ra khắp công ty, vừa hay cô nữ trợ lý này chính là một người có thể đảm đương việc này.
"Tôi nói cho cô nghe một việc, cô tuyệt đối không được nói cho ai biết nhé!"
"Việc gì vậy? Mau nói tôi nghe, tôi đảm bảo sẽ không nói cho ai biết."
"Âu Dương Mộng Duyệt bị Quý tổng đích thân đuổi khỏi công ty, Quý tổng đá cô ta rồi."
"Ồ, thật sao? Đúng là một tin tức nóng hổi! Không ngờ ả hồ ly tinh đó cũng có ngày hôm nay."
"Hừm, cô ta nɠɵạı trừ khả năng quyến rũ đàn ông ra, trong công việc cũng đâu có gì xuất sắc." Dương Thuần cười nhạt hạ bệ Âu Dương Mộng Duyệt.
Đúng lúc này, cửa phòng của Dương Thuần vang lên một giọng nói lạnh lùng: "Trợ lý Dương, cô có thể thu dọn đồ đạc rời khỏi công ty rồi đấy."
Dương Thuần và trợ lý kia sợ hãi quay đầu lại, chỉ thấy Quý Thiên Tứ đã đứng ở cửa văn phòng từ lúc nào, những điều họ vừa nói anh đều nghe thấy hết.
"Quý... Quý tổng, tôi... tôi đã làm sai việc gì sao?" Dương Thuần sợ hãi mặt tái nhợt.
"Tôi đã nói rồi, tôi ghét nhất là những người đặt điều sau lưng." Quý Thiên Tứ vẻ mặt không chút biểu cảm lên tiếng.
"Trợ lý Âu Dương hành vi không đàng hoàng, thường dùng thủ đoạn quyến rũ anh, trợ lý như vậy anh nên đuổi việc." Dương Thuần vẫn muốn nói xấu Âu Dương Mộng Duyệt để mong nhận được sự tha thứ của Quý Thiên Tứ.
Tuy nhiên sắc mặc anh càng thêm sa sầm, như thể vì lời nói của cô, anh càng thêm giận dữ.
"Ai cho phép cô nói cô ấy như vậy?" Quý Thiên Tứ dường như nghiến răng quát.
"Không phải anh rất ghét cô ta sao?" Dương Thuần sợ hãi môi run cầm cập.
Ánh mắt Quý Thiên Tứ sững sờ vài giây sau đó anh nhìn Dương Thuần, và bỏ đi.
Dương Thuần ngồi sụp xuống ghế, trợ lý bên cạnh vội vàng ôm tài liệu rời đi. Dương Thuần thực sự không hiểu, rốt cuộc cô đã làm gì đụng chạm giới hạn của Quý Thiên Tứ? Chẳng qua chỉ là nói xấu Âu Dương Mộng Duyệt.
Hơn nữa không phải anh ấy rất ghét cô ta sao?
Quý Thiên Tứ về lại văn phòng làm việc, bước tới trước cửa sổ, chống tay lên trên cửa kính, gương mặt thoáng chút hoảng loạn, ánh mắt anh nhìn ra con phố ngoài cửa, cho dù chỉ có thể nhìn thấy dòng xe mờ mờ, nhưng dường như anh đang tìm kiếm điều gì đó.
Cô đi rồi? Đi thật rồi?
Đúng, Âu Dương Mộng Duyệt đi thật rồi, lúc này cô đang trên taxi, cô đã bảo dì Hà thu thập hành lý, chiều nay sẽ đi.
Vì trong thâm tâm cô cũng rất giận, Quý Thiên Tứ đuổi cô đi, tại sao cô còn phải ở lại? Ở lại để chướng mắt anh ta sao?