Buổi sáng Cung Vũ Trạch và Quý An Ninh cùng đi ăn sáng sau đó tới văn phòng của Cung Vũ Trạch. Cung Vũ Trạch giao một ít tài liệu đơn giản cho Quý An Ninh giải quyết.
Quý An Ninh đột nhiên có cảm giác công việc. Cô cầm ít tài liệu hỏi, “Anh giao cho em giải quyết thật ư? Anh không lo em không làm được à?”
“Anh tin em làm được” Cung Vũ Trạch cười, “Em xử lý trước đi, anh đi tìm anh trai em có chút việc. Có việc cần xin ý kiến anh ấy, buổi trưa mình cùng đi ăn.”
“Vâng!” Quý An Ninh gật đầu. Anh biết Cung Vũ Trạch đi tìm anh trai cô là để hỏi về chuyện của cha cô.
Cô nghĩ, Cung Vũ Trạch ra mặt cũng tốt. Đằng nào thì cô cũng không hỏi được.
Cung Vũ Trạch ra khỏi văn phòng, Quý An Ninh ngồi vào chỗ của anh. Vóc người nhỏ nhắn của cô ngồi trên chiếc ghế to lớn, cảm giác hơi lạ lẫm không quen.
Cung Vũ Trạch ra khỏi công ty, đi thẳng tới tập đoàn Quý thị. Anh ấy đúng là tới để hỏi về chuyện cha của Quý An Ninh. Cho dù thế nào, anh cũng sẽ cố gắng trong chuyện này để cô sớm được biết cha mình là ai.
Tại văn phòng của tập đoàn Quý thị, Quý Thiên Tứ đang xử lý một số chuyện gấp, có vài lãnh đa͙σ cấp cao đang ở đó thảo luận.
Âu Dương Mộng Duyệt hôm nay cảm thấy nặng nề. Bởi vì nhân viên nhiều chuyện hôm qua đã bị sa thải, thế nhưng cũng không thể xua đi ánh mắt của những người khác nhìn cô. ngược lại, những tiếng nhỏ to sau lưng cô lại càng nhiều hơn. Cảm giác đi đến chỗ nào thì cũng có nhân viên chỉ trỏ này nọ.
Xem ra, việc Quý Thiên Tứ sa thải nhân viên đó lại phản tác dụng, khiến cô ngày càng khó xử hơn.
Ở phía trước sảnh 6 cô gái trang điểm rất đẹp để đón khách. Tiền sảnh là bộ mặt của công ty, vì thế những nhân viên được tuyển về đây đều rất xinh đẹp.
Lúc đó, một bóng người cao lớn bước từ ngoài cửa vào. Anh mặc chiếc sơ mi tối màu, quần tây, giống như nam người mẫu trên tạp chí. Những cô gái ở quầy tiếp tân nhìn với ánh mắt ngưỡng mộ, một vài cô còn giống như bị ngạt thở.
Trời ạ! Đẹp trai quá! Đúng là kiểu đẹp trai khiến người ta có thể chết lăn chết lóc!
Cơ thể đó, diện mạo đó, khí chất đó, thật tuyệt đỉnh.
Một cô gái nhanh nhảu lên tiếng, “Chào ngài, xin hỏi ngài tìm ai ạ?”
Cung Vũ Trạch nhìn cô gái đó, nói giọng trầm ấm “Tôi là bạn của tổng giám đốc Quý, xin hãy thông báo một câu.”
“Vâng, mời anh đợi một lát”. Cô gái đó vội gọi tới điện thoại của trợ lý Dương Thuần, “Alo, có một người bạn của tổng giám đốc Quý đang đợi ạ.”
“Xin hỏi anh ta tên là gì?”
Cô gái quay sang hỏi Cung Vũ Trạch, “Xin hỏi, anh tên là gì ạ?”
“Cung Vũ Trạch.” Giọng nói đầy cuốn hút.
Tất cả các cô gái ở tiền sảnh đều trợn tròn mắt, Cung Vũ Trạch ư? Tổng giám đốc của tập đoàn Cung thị. Trời ạ! Không ngờ họ lại may mắn được gặp anh ta. Thật đẹp trai quá đi mất.
Cô gái tiếp tân nói với Dương Thuần tên của Cung Vũ Trạch. Dương Thuần gọi điện cho Quý Thiên Tứ. Quý Thiên Tứ bảo cô mời anh ấy lên.
“Ngài Cung, ngài đợi một lát. Trợ lý tổng giám đốc sẽ xuống để đưa ngài lên ạ!”
“Được.” Cung Vũ Trạch nói xong liền cúi nhìn điện thoại. Mấy cô gái cố làm vài động tác để thu hút sự chú ý của anh, đồng thời không ngừng nhìn ngắm khuôn mặt của anh ấy.
Dương Thuần xuống ngay sau đó. Khi cô nhìn thấy người đàn ông đứng ở tiền sảnh, tim cô bỗng đập thình thịch. Cô lập tức nở nụ cười tươi nhìn anh ta và chào hỏi, “Ngài Cung, mời theo tôi.”
Cung Vũ Trạch bước theo Dương Thuần vào trong thang máy. Dương Thuần đứng bên cạnh Cung Vũ Trạch, cảm nhận thấy một áp lực mạnh mẽ. Tim cô đập loạn xạ. Có một số người đàn ông dù chẳng cần nói gì, kể cả một ánh nhìn cũng có thể khiến trái tim phụ nữ đập loạn lên.
Cung Vũ Trạch chính là kiểu người như thế. Lúc này, cơ thể anh toát ra một khi chất của dòng họ Herman.
Bước ra khỏi thang máy, Dương Thuần dẫn anh bước tới phòng của Quý Thiên Tứ, gỡ cửa bước vào. Quý Thiên Tứ đã yêu cầu cấp dưới ra ngoài, để đợi đón tiếp Cung Vũ Trạch.
Quý Thiên Tứ cũng hơi ngạc nhiên. Cung Vũ Trạch có chuyện gì tới tìm mình. Hơn nữa Quý An Ninh cũng không đi cùng cậu ta.
“Sao không đem Quý An Ninh tới cùng?”Quý Thiên Tứ cười hỏi.
“Có một chút tài liệu, em nhờ cô ấy xử lý. Lát nữa về đón cô ấy đi ăn trưa.”Cung Vũ Trạch nói xong liền đi tới cửa, ngưỡng mộ nói, “Anh Quý, anh có được vị trí này với tầm nhìn không tệ đấy chứ.”
“Đương nhiên không thể so sánh với công ty cậu rồi” Quý Thiên Tứ phản bác. Anh nghe cuộc gọi nội bộ, nhờ Dương Thuần đem một ấm trà tới.
Một lúc sau Dương Thuần đem trà vào. Quý Thiên Tứ nói với Cung Vũ Trạch, “Qua đây uống trà.”
Cung Vũ Trạch ngồi xuống trước mặt anh. Quý Thiên Tứ rót một cốc trà cho Cung Vũ Trạch, rồi ngẩng đầu hỏi, “Đột nhiên tới tìm anh có chuyện gì không?”
“Có, liên quan tới An Ninh.” Cung Vũ Trạch vừa nói vừa nhìn anh.
“Hả, An Ninh làm sao?” Quý Thiên Tứ đột nhiên thấy lo.
“Không phải cô ấy. Em tới là muốn hỏi về chuyện cha của cô ấy.” Anh mắt của Cung Vũ Trạch nhìn anh một cách nghiêm túc và chờ đợi, “Có thể nói cho em biết được không?”
Quý Thiên Tứ tự than thở trong lòng, không ngờ Cung Vũ Trạch cũng tò mò về chuyện này. Anh trầm tư một lát rồi nói, “Không phải anh không nói cho em, mà đây là lời dặn dò của ông nɠɵạı An Ninh trước khi ông qua đời. Ông không cho anh nói cho nó chuyện này.”
“Anh Quý, điều đó không công bằng với An Ninh. Cô ấy có quyền được biết về cha mình. Hơn nữa, nếu cha cô ấy còn sống, cô ấy có quyền gặp ông ấy.” Cung Vũ Trạch tranh luận cho Quý An Ninh.
Quý Thiên Tứ lộ ra vẻ khó xử. Anh xoa trán mình nói, “Chuyện này khá phức tạp, hơn nữa nếu nói cho An Ninh, điều đó có thể làm nó tổn thương.”
Cung Vũ Trạch giật mình, “Vậy có thể nói cho em biết được không? Em sẽ cân nhắc có cần nói với cô ấy không. Nếu thực sự có thể làm tổn thương cô ấy, em sẽ giữ bí mật”
Quý Thiên Tứ luôn giữ bên mình bí mật này. Có lúc đó cũng là một gánh nặng, một áp lực. Lúc này Quý Thiên Tứ nhìn Cung Vũ Trạch đang lo lắng cho Quý An Ninh. Anh biết chuyện này sớm muộn cũng không thể giấu mãi. Lại còn có cô Âu Dương Mộng Duyệt ở đây, có lẽ anh phải phá bỏ lời thề, phải có lỗi với Quý lão gia rồi.
“Anh Lý, xin anh hãy nói cho em. Dù chỉ là nói cho em thôi. Vì An Ninh, em cũng sẽ đi tìm hiểu chuyện này.” Cung Vũ Trạch nói với giọng quyết tâm.